Những câu hỏi liên quan
TV
Xem chi tiết
DH
27 tháng 10 2017 lúc 20:01

sử dụng nhôi thứ nhất để làm lời kể sinh động hơn

Bình luận (0)
DA
Xem chi tiết
KV
22 tháng 10 2017 lúc 20:20

Trong mạch kể xưng tôi là người kể chuyện: Người ấy tự giới thiệu là họa sĩ. Chúng ta có thể nghĩ rằng người kể chuyện ở đây không ai khác là nhà văn Ai-ma-tốp.

Trong mạch kể xưng chúng tôi vãn là người kể chuyện trên nhưng lại nhân danh là"cả bọn con trai ngày trước" và hồi ấy người kể chuyện cũng là một đứa trẻ trong bọn con trai

Chúc bạn học tốt😇

Bình luận (4)
TQ
Xem chi tiết
XT
Xem chi tiết
H24
28 tháng 4 2018 lúc 21:29

Một anh nọ khoe rằng :
- Nhà tớ có con gà trống to lắm, nó phải cao bằng cây đa cổ thụ trước nhà tớ, cũng phải đến 20 mét ấy chứ. Mỗi lần nó gáy thì đến tận kinh thành còn nghe thấy.
- Có gì đâu, hôm trước con gà mái nhà tớ vừa đẻ được một quả trứng to bằng cả cái làng…
- Cậu nói phét, làm gì có quả trứng nào to như thế.
- Ơ, không có quả trứng đó thì làm gì có con gà to như cậu kể.

Bình luận (0)
NA
28 tháng 4 2018 lúc 21:30

Một tên kẻ cắp quen mặt lảng vảng bên cạnh một bà đi chợ. Bà này vội kêu ầm ĩ:
- Ối trời ơi! Kẻ cắp! Kẻ cắp!
Tên kẻ cắp giật mình đánh thót, chạy biến mấy. Mọi người đổ xô đến:
- Nó lấy gì của bà rồi?
Bà kia thản nhiên đáp:
- Nào nó đã lấy gì được của tôi đâu! Nhưng tôi kêu trước đi là vừa!

Bình luận (0)
TH
28 tháng 4 2018 lúc 21:39

Một người bị kết án tử hình khẩn cầu tòa án.Quan tòa bảo:

Anh đã phạm tội tày trời sao chúng tôi tha được?Nhưng chúng tôi có thể chấp thuận cho anh có quyền lựa chọn cái chết

Anh tù vội nói:

Xin đội ơn ngài.Xin ngài cho tôi được chết.....già

Bình luận (0)
TA
Xem chi tiết
H24
12 tháng 12 2017 lúc 8:50

Sau bốn năm miệt mài học tập ở Trường Đại học Bách khoa , tôi đã trở thành kĩ sư và được nhận vào làm việc trong một nhà máy cơ khí của tỉnh nhà . Thời gian trôi đi nhanh quá ! Mới ngày nào tôi là một cậu học sinh lớp 6 , thoắt cái mà đã mười năm . Bao kỉ niệm của thời học trò tinh nghịch , đáng yêu vẫn còn tươi rói trong kí ức ...

Năm nay , Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 lại đúng vào thứ bảy . Tôi trở về thăm các thầy cô và thăm ngôi trường cũ mà tôi xa cách đã lâu .

Hồi học lớp 61 do cô Huyền dạy văn làm chủ nhiệm , tôi được cử làm lớp trưởng . Các bạn trong lớp " tín nhiệm " phần vì tôi học giỏi , phần vì tôi rất nhiệt tình trong mọi công việc của lớp .

Trường tôi nằm trên một khu đất rộng , có tường xây bao quanh . Đoạn đường dẫn từ quốc lộ 1 vào tới cổng trường rộng chừng sáu mét , hai bên trồng bạch dương . Chiếc bảng đề tên trường màu xanh , nổi bật hàng chữ trắng : TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ SỞ ÂU CƠ , từ xa đã nhìn thấy rất rõ . Ba dãy phòng học lợp tôn nối với nhau theo hình chữ U , ở giữa là sân trường với cột cờ đặt trước cửa phòng Ban Giám hiệu . Hình ảnh ngôi trường cũ thân yêu luôn hiện lên trong nỗi nhớ . Về thăm trường lần này , tôi hi vọng thấy lại những gì quen thuộc một thời .

Nhưng sao lại thế này ! ? Vẫn tên trường cũ , vẫn con đường dẫn vào trường ngày nào nhưng hàng cây thì đã cao vút , thân tròn , thẳng tắp . Mặt đường tráng xi măng phẳng phiu . Cổng trường được xây bề thế và quét vôi trắng trông rất đẹp .

Ấn tượng nhất là ngôi trường ba tầng cao sừng sững , mái ngói đỏ tươi . Tường quét vôi vàng , cửa lớn , cửa sổ sơn xanh nhìn thật hài hòa . Hai bên là hai dãy phòng làm việc của Ban Giám hiệu , hội trường , thư viện , phòng thí nghiệm , phòng vi tính và phòng truyền thống . Trước cửa các lớp học đều có các bồn hoa . Hoa cúc , hoa hồng rung rinh trước gió . Sau trường là vườn sinh vật trồng nhiều loại cây . Quả là một sự thay đổi lớn lao và kì diệu .

Gặp lại các thầy cô cũ , lòng tôi trào lên một niềm xúc động là thường . Các thầy cô vẫn nhớ đến tôi , trìu mến gọi tên tôi và hỏi thăm tôi về mọi mặt . Cô Huyền xiết tay tôi thật chặt , chúc mừng tôi đã trưởng thành . Tôi thầm nghĩ : Dù đi đâu , về đâu , mình cũng sẽ mãi mãi nhớ về ngôi trường này , về các thầy cô và bạn bè yêu quý .

Bình luận (0)
NU
12 tháng 12 2017 lúc 9:07

Sau bốn năm miệt mài học tập ở Trường Đại học Bách khoa , tôi đã trở thành kĩ sư và được nhận vào làm việc trong một nhà máy cơ khí của tỉnh nhà . Thời gian trôi đi nhanh quá ! Mới ngày nào tôi là một cậu học sinh lớp 6 , thoắt cái mà đã mười năm . Bao kỉ niệm của thời học trò tinh nghịch , đáng yêu vẫn còn tươi rói trong kí ức ...

Năm nay , Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 lại đúng vào thứ bảy . Tôi trở về thăm các thầy cô và thăm ngôi trường cũ mà tôi xa cách đã lâu .

Hồi học lớp 61 do cô Huyền dạy văn làm chủ nhiệm , tôi được cử làm lớp trưởng . Các bạn trong lớp " tín nhiệm " phần vì tôi học giỏi , phần vì tôi rất nhiệt tình trong mọi công việc của lớp .

Trường tôi nằm trên một khu đất rộng , có tường xây bao quanh . Đoạn đường dẫn từ quốc lộ 1 vào tới cổng trường rộng chừng sáu mét , hai bên trồng bạch dương . Chiếc bảng đề tên trường màu xanh , nổi bật hàng chữ trắng : TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ SỞ ÂU CƠ , từ xa đã nhìn thấy rất rõ . Ba dãy phòng học lợp tôn nối với nhau theo hình chữ U , ở giữa là sân trường với cột cờ đặt trước cửa phòng Ban Giám hiệu . Hình ảnh ngôi trường cũ thân yêu luôn hiện lên trong nỗi nhớ . Về thăm trường lần này , tôi hi vọng thấy lại những gì quen thuộc một thời .

Nhưng sao lại thế này ! ? Vẫn tên trường cũ , vẫn con đường dẫn vào trường ngày nào nhưng hàng cây thì đã cao vút , thân tròn , thẳng tắp . Mặt đường tráng xi măng phẳng phiu . Cổng trường được xây bề thế và quét vôi trắng trông rất đẹp .

Ấn tượng nhất là ngôi trường ba tầng cao sừng sững , mái ngói đỏ tươi . Tường quét vôi vàng , cửa lớn , cửa sổ sơn xanh nhìn thật hài hòa . Hai bên là hai dãy phòng làm việc của Ban Giám hiệu , hội trường , thư viện , phòng thí nghiệm , phòng vi tính và phòng truyền thống . Trước cửa các lớp học đều có các bồn hoa . Hoa cúc , hoa hồng rung rinh trước gió . Sau trường là vườn sinh vật trồng nhiều loại cây . Quả là một sự thay đổi lớn lao và kì diệu .

Gặp lại các thầy cô cũ , lòng tôi trào lên một niềm xúc động là thường . Các thầy cô vẫn nhớ đến tôi , trìu mến gọi tên tôi và hỏi thăm tôi về mọi mặt . Cô Huyền xiết tay tôi thật chặt , chúc mừng tôi đã trưởng thành . Tôi thầm nghĩ : Dù đi đâu , về đâu , mình cũng sẽ mãi mãi nhớ về ngôi trường này , về các thầy cô và bạn bè yêu quý .

Bình luận (0)
NM
12 tháng 12 2017 lúc 9:10

 Ngày hôm nay là ngày đầu tiên em trở thành cô giáo ,nhân dịp này em trở về thăm mái trường xưa , nơi đây đã từng ươm mầm cho bao thế hệ thành công rực rỡ, nơi đây đã chắp cánh cho em vươn tới tương lai trong cuộc sống, đã giúp em trở thành một cô giáo cấp hai như bây giờ. Mái trường đó chính là ngôi trường trung học cơ sở trung châu.Ôi thật tuyệt!

Ngày hôm nay, khi em vừa bước gần đến bên mái trường thân yêu .Ngước nhìn lên cái dòng chữ "Trung học cơ sở trứng châu" lòng em lại trào dâng lên bao kỉ niệm của tuổi thơ đối với ngôi trường. Ôi thật kì diệu! Nhớ lại những kỉ niệm đó thì kỉ niệm về năm em còn học lớp 7 vẫn không bao giờ phôi phai đi mà ngược lại nó vẫn in đậm như vừa chỉ mới hôm qua.Em bước tiếp vào sâu bên trong ngôi trường ,nhìn từng lớp học, nghe những học trò đọc bài , nghe những cô thây giảng bài mà sao lòng em thấy ấm áp quá! Rồi sau đó, em nhìn xung quanh ngôi trường mà thấy sao lạ thế! Vẫn cái tên ấy , vẫn là ngôi trường ấy mà sao khác quá đên nỗi giờ em không thể nhận ra .Những cái cây hòi nào vẫn còn bé con con vậy mà giờ đây đã lớn đến như vậy. Khu sân đất, mười năm trước đây thường rất bẩn vậy mà giờ đây được xây dựng thành một lớp học thể dục.Khu nhà để xe trước đây còn chật hẹp vậy mà giờ đã được mở rộng hơn. Nhìn toàn cảnh ngôi trường nó hoàn toàn khác, nó không còn giống ngôi trường mà trước đây em từng học.Thế rồi , em bước đến phòng ban giám hiệu trường để nộp đơn xin việc.Thầy Hiếu phó hiệu trưởng của trường năm nào còn trẻ mà giờ đây đã trở thành một hiệu trưởng mái tóc đã bắt đầu điểm bạc theo năm tháng nhưng tính cách vẫn rất nghiêm nghị. Sau khi nộp đơn và được nhà trường chấp nhận thì cũng là lúc trống đánh ra chơi.Em cũng nhân đó về thăm lại lớp 7b cũ của em.Vừa bước vào em thấy một cô giáo trông đã già chuẩn bị bước ra ngoài em lễ phép chào cô .Cô bước đến nói: chào em, em tên gì?

Em trả lời cô em tên là nguyễn thị thanh mai.Bỗng dưng cô nắm chặt tay em và nói là mai lớp 7b cũ 10 năm về trước đúng không?

-dạ thưa cô.Em trả lời

Em còn nhớ cô không.Cô là cô thúy giáo viên chủ nhiệm của em đây.Cũng vào lúc đó em rất bàng hoàng về cô.Vị giáo vien trẻ tuổi mà sao lại già đến như vậy.Rồi em nắm chặt tay cô và nói:

-Cô là cô thúy giáo viên chủ nhiệm của em thật sao cô. 

-ừ cô đây mà

một lúc sau, em cùng cô bước xuống sân ngồi vào ghế đá tâm sự

Cô nói với em rằng:

-Cô không ngờ em lại chọn đi theo con đường giáo viên này đấy

-Dạ, thưa cô.Chính cô là người đã cho em cảm thấy hứng thú với công việc này.Em muốn trở thành một giáo viên là để truyền đạt lại đến những học trò nhỏ những kiến thức của mình.Em muốn chúng có một tương lai tươi sáng

-Cô thấy em đã thực sự lớn và trường thành rồi đấy mai à

-Thưa cô, những học trò mà cô đang dạy có ngoan không ạ?

-Chúng nghịch ngợm lắm giống như khóa học của các em thôi

-Thật vậy sao cô

-Thật  mà

Đang nói chuyện thì bỗng dưng tiếng trống trường vang lên

Cô nói: Thôi chắc cuộc trò chuyện kết thúc tại đây rồi cô phải vào lớp dạy đây tạm biệt em

Em cũng lễ phép chào cô: vâng ạ.hẹn gặp lại cô vào ngày mai.

Bây giwof cũng là lúc em phải trở về nhà và chuẩn bị cho thứ hai tuần sau đi dạy. Ôi ngôi trường của em tuyệt quá!

*Lưu ý: Bạn cũng có thể thay câu cuối và một số từ nhé

Bình luận (0)
PK
Xem chi tiết
PN
23 tháng 12 2017 lúc 20:16

thuật luyện kim đúng ko ak

Bình luận (0)
NA
23 tháng 12 2017 lúc 20:24

thuận luyện kim nhé

Bình luận (0)
PK
24 tháng 12 2017 lúc 11:18

hai phát minh lớn chứ ko phải 1 và  bạn thiếu vì sao 

Bình luận (0)
CD
Xem chi tiết
NL
27 tháng 12 2017 lúc 19:44

Câu 1 :

Văn bản là một phương tiện để ghi nhận, lưu giữ và truyền đạt các thông tin, quyết định từ chủ thể này sang chủ thể khác bằng một ký hiệu hay ngôn ngữ nhất định nào đó.

Bình luận (0)
MV
Xem chi tiết
H24
26 tháng 9 2020 lúc 16:22

:> , theo mình thì kể lại ấn tượng kiểu tình huống í

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
HH
Xem chi tiết
H24
8 tháng 11 2018 lúc 19:34

Tranh 1: Từ chập tối người đi săn đã chuẩn bị đồ nghề, vào rừng, đi săn nai.

Tranh 2:

Người đi săn bước xuống con suối

- Đi đâu tối thế?

- Đi săn nai.

- Con nai hay đến soi gương xuống mặt suối, Đừng bắn con nai.

Tranh 3:

Người đi săn tiếp tục đi, tới gốc cây trám. Cây trám hỏi:

- Đến chơi với tôi à?

- Không phải.

- Thế đi đâu?

- Đi săn nai.

- Ác quá, cút đi

Tranh 4:

Người đi săn tiếp tục đi, thế rồi trên lưng đồi sẫm đen, dưới ánh trăng, bóng nai hiện ra. Con nai đẹp quá, người đi săn quên mất thịt nai ngon, chỉ còn nhớ lời suối lời cây: Muông thú và cỏ cây trong rừng là bạn ta, sao ta lại thèm ăn thịt bạn.



 

Bình luận (0)

truyện này dài lắm

Bình luận (0)
MT
8 tháng 11 2018 lúc 19:38

Từ chập tối, người đi săn đã lôi cái súng kíp trên gác bếp xuống, xếp đạn vào chiếc túi vải chàm, rồi đeo cái đèn ló trước trán, vào rừng. Mùi trám chín, chắc nai về nhiều rồi, đi săn thôi!

Người đi săn bước đến con suối.

Suối róc rách hỏi:

-  Đi đâu tối thế?

-  Đi săn con nai.

Suối bảo:

-   Con nai hay đến soi gương xuống mặt suối. Đừng bắn con nai!

Người đi săn lùi lũi bước đi.

Tới gốc cây trám, anh ngồi xuống, hạ chiếc đèn ló. Cây trám hỏi:

-   Đến chơi với tôi à?

-   Không phải.

-   Thế anh đi đâu? Ở đây vắng quá! Chẳng có ai đến chơi. Đến mùa quả mới được nhìn thấy con nai về. Sắp đến lúc nai về đấy!

-  Tớ chỉ đợi lúc ấy. Cho nó một phát!

-  Sao?

-  Cái đèn ló này để rọi cho nai chói mắt, không biết đường chạy, cái súng này để bắn chúng.

-  Ác thế!

-  Thịt nai ngon lắm.

Cây trám rưng rưng:

-  Thế thì cút đi!

Người đi săn không để ý đến những tiếng rì rào tức tưởi trên cây trám. Anh đợi.

Thế rồi, trên lưng đồi sẫm đen dưới ánh trăng, bóng con nai hiện rõ dần. Ánh đèn ló trên trán người đi săn vụt rực lên. Hai con mắt nai đỏ như hổ phách bối rối trong làn sáng đèn. Con nai ngây ra đẹp quá. Người đi săn quên mất thịt nai ngon. Người đi săn quên hai tay dã giơ súng. Người đi săn lại nhớ ra lời suối, lời đồi, lời cây: Muông thú và cây cỏ trong rừng là bạn ta, sao ta lại thèm ăn thịt bạn!

Con nai lặng im, trắng muốt trong ánh sáng.

Người đi săn mải ngắm con nai, mồ hôi đẫm trên trán. Cái dây da tụt xuống, ánh đèn ló lệch vào bóng tối, mất bóng con nai. Con nai chạy biến. Người đi săn luống cuống giơ tay đẩy chiếc dây da lên. Nhưng trong làn sáng đèn không thấy con nai đâu.

Người đi săn ngơ ngẩn xuống đồi.

Vầng trăng đã nhìn thấy tất cả, mỉm cười.

-  Ngủ ngon được đấy! Chúc ngủ ngon!

Lát sau, người đi săn đã ngồi trước bếp lửa. Khẩu súng, bao đạn lại treo lên hốc cột gác bếp. Đêm ấy, trong giấc ngủ dịu dịu, anh chiêm bao thấy con nai. Chưa bao giờ anh thấy một con nai đáng yêu đến thế!

Bình luận (0)