Vị thần | Không gian, thời gian | Ngoại hình | Tính cách | Hoạt động |
Thần trụ trời | ||||
Thần sét | ||||
Thần gió |
Tuyển Cộng tác viên Hoc24 nhiệm kì 26 tại đây: https://forms.gle/dK3zGK3LHFrgvTkJ6
Nêu nhận định, đánh giá của em về Thần Trụ Trời, Thần Sét, Thần Gió.
Dựa vào kiến thức đã học trong bài " truyện về các vị thần sáng tạo thế giới " như thần trụ trời, thần gió, thần xét,.... Em hãy viết 1 đoạn văn nghị luận trình bày suy nghĩ về các vấn đề trên
THẦN TRỤ TRỜI
Thuở ấy, chưa có thế gian, cũng như chưa sinh ra muôn vật và loài người. Trời đất chỉ là một vùng hỗn độn, tối tăm và lạnh lẽo. Bỗng nhiên, một vị thần khổng lồ xuất hiện, chân thần cao không thể tả xiết. Thần bước một bước là có thể qua từ vùng này hay từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác.
Thần ở trong đám mờ mọt hỗn độn kia không biết từ bao lâu. Bỗng có một lúc, thần đứng dậy ngẩng đầu đội trời lên, rồi tự mình đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa to vừa cao để chống trời. Hễ cột được thần đắp cao lên chừng nào, thì trời dường như một tấm màn rộng mênh mông được nâng dần lên chừng ấy.
Lủi thủi một mình, thần hì hục vừa đào vừa đắp: chẳng bao lâu, cột đá cứ cao dần, cao dần và đẩy vòm trời lên mãi phía mây xanh mù mịt.
Từ đó, trời đất mới phân đôi. Đất phẳng như cái mâm vuông, trời trùm lên như cái bát úp, chỗ trời đất giáp nhau gọi là chân trời.
Khi trời đã cao và đã khô cứng, không hiểu tại sao thần lại phá tan cột, lấy đá và đất ném tung đi khắp nơi. Mỗi hòn đá văng đi, biến thành một hòn núi hay một hòn đảo, đất tung tóe ra mọi nơi thành gò, thành đống, thành những dãy đồi cao. Vì thế mặt đất ngày nay không bằng phẳng, mà có chỗ lồi chỗ lõm. Chỗ thần đào đất, đào đá mà đắp cột ngày nay thành biển rộng.
Cột trụ trời bây giờ không còn nữa. Sau này, người trần gian thường nói rằng vết tích cột đó ở núi Thạch Môn) vùng Hải Dương. Người ta cũng gọi là cột chống trời (Kinh thiên trụ). Vị thần Trụ Trời đó sau này người ta cũng gọi là Trời hay Ngọc Hoàng, bao trùm tất cả, trông coi mọi việc trên trời, dưới đất.
Sau khi thần Trụ Trời chia ra trời đất thì có một số thần khác, nối tiếp công việc còn dở dang, để xây dựng nên thế gian. Các vị thần đó rất nhiều, như thần Sao, thần Sông, thần Biển,…
Vì vậy, dân gian có câu truyền đến ngày nay:
Ông đếm cát
Ông tát bể (biển)
Ông kể sao
Ông đào sông
Ông trồng câu
Ông xây rú (núi)
Ông trụ trời…
(Theo Bùi Văn Nguyên, Đỗ Bình Trị, Tư liệu tham khảo Văn học Việt Nam, tập I:
Vãn học dân gian, phần I, NXB Giáo dục, 1976, tr.41 — 42)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1: Xác định thể loại của văn bản.
Câu 2: Nhân vật thần Trụ Trời có những đặc điểm gì đáng chú ý?
Câu 3: Vũ trụ sơ khai được hình dung như thế nào trong truyện Thần trụ trời?
Câu 4:Chỉ ra tác dụng của biện pháp nghệ thuật phóng đại trong truyện .
THẦN TRỤ TRỜI
Thuở ấy, chưa có thế gian, cũng như chưa sinh ra muôn vật và loài người. Trời đất chỉ là một vùng hỗn độn, tối tăm và lạnh lẽo. Bỗng nhiên, một vị thần khổng lồ xuất hiện, chân thần cao không thể tả xiết. Thần bước một bước là có thể qua từ vùng này hay từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác.
Thần ở trong đám mờ mọt hỗn độn kia không biết từ bao lâu. Bỗng có một lúc, thần đứng dậy ngẩng đầu đội trời lên, rồi tự mình đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa to vừa cao để chống trời. Hễ cột được thần đắp cao lên chừng nào, thì trời dường như một tấm màn rộng mênh mông được nâng dần lên chừng ấy.
Lủi thủi một mình, thần hì hục vừa đào vừa đắp: chẳng bao lâu, cột đá cứ cao dần, cao dần và đẩy vòm trời lên mãi phía mây xanh mù mịt.
Từ đó, trời đất mới phân đôi. Đất phẳng như cái mâm vuông, trời trùm lên như cái bát úp, chỗ trời đất giáp nhau gọi là chân trời.
Khi trời đã cao và đã khô cứng, không hiểu tại sao thần lại phá tan cột, lấy đá và đất ném tung đi khắp nơi. Mỗi hòn đá văng đi, biến thành một hòn núi hay một hòn đảo, đất tung tóe ra mọi nơi thành gò, thành đống, thành những dãy đồi cao. Vì thế mặt đất ngày nay không bằng phẳng, mà có chỗ lồi chỗ lõm. Chỗ thần đào đất, đào đá mà đắp cột ngày nay thành biển rộng.
Cột trụ trời bây giờ không còn nữa. Sau này, người trần gian thường nói rằng vết tích cột đó ở núi Thạch Môn) vùng Hải Dương. Người ta cũng gọi là cột chống trời (Kinh thiên trụ). Vị thần Trụ Trời đó sau này người ta cũng gọi là Trời hay Ngọc Hoàng, bao trùm tất cả, trông coi mọi việc trên trời, dưới đất.
Sau khi thần Trụ Trời chia ra trời đất thì có một số thần khác, nối tiếp công việc còn dở dang, để xây dựng nên thế gian. Các vị thần đó rất nhiều, như thần Sao, thần Sông, thần Biển,…
Vì vậy, dân gian có câu truyền đến ngày nay:
Ông đếm cát
Ông tát bể (biển)
Ông kể sao
Ông đào sông
Ông trồng câu
Ông xây rú (núi)
Ông trụ trời…
(Theo Bùi Văn Nguyên, Đỗ Bình Trị, Tư liệu tham khảo Văn học Việt Nam, tập I:
Vãn học dân gian, phần I, NXB Giáo dục, 1976, tr.41 — 42)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1: Xác định thể loại của văn bản.
Câu 2: Nhân vật thần Trụ Trời có những đặc điểm gì đáng chú ý?
Câu 3: Vũ trụ sơ khai được hình dung như thế nào trong truyện Thần trụ trời?
Câu 4:Chỉ ra tác dụng của biện pháp nghệ thuật phóng đại trong truyện .
GIÚP E VỚI Ạ GẤP MN ƠI
THẦN TRỤ TRỜI
Thuở ấy, chưa có thế gian, cũng như chưa sinh ra muôn vật và loài người. Trời đất chỉ là một vùng hỗn độn, tối tăm và lạnh lẽo. Bỗng nhiên, một vị thần khổng lồ xuất hiện, chân thần cao không thể tả xiết. Thần bước một bước là có thể qua từ vùng này hay từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác.
Thần ở trong đám mờ mọt hỗn độn kia không biết từ bao lâu. Bỗng có một lúc, thần đứng dậy ngẩng đầu đội trời lên, rồi tự mình đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa to vừa cao để chống trời. Hễ cột được thần đắp cao lên chừng nào, thì trời dường như một tấm màn rộng mênh mông được nâng dần lên chừng ấy.
Lủi thủi một mình, thần hì hục vừa đào vừa đắp: chẳng bao lâu, cột đá cứ cao dần, cao dần và đẩy vòm trời lên mãi phía mây xanh mù mịt.
Từ đó, trời đất mới phân đôi. Đất phẳng như cái mâm vuông, trời trùm lên như cái bát úp, chỗ trời đất giáp nhau gọi là chân trời.
Khi trời đã cao và đã khô cứng, không hiểu tại sao thần lại phá tan cột, lấy đá và đất ném tung đi khắp nơi. Mỗi hòn đá văng đi, biến thành một hòn núi hay một hòn đảo, đất tung tóe ra mọi nơi thành gò, thành đống, thành những dãy đồi cao. Vì thế mặt đất ngày nay không bằng phẳng, mà có chỗ lồi chỗ lõm. Chỗ thần đào đất, đào đá mà đắp cột ngày nay thành biển rộng.
Cột trụ trời bây giờ không còn nữa. Sau này, người trần gian thường nói rằng vết tích cột đó ở núi Thạch Môn) vùng Hải Dương. Người ta cũng gọi là cột chống trời (Kinh thiên trụ). Vị thần Trụ Trời đó sau này người ta cũng gọi là Trời hay Ngọc Hoàng, bao trùm tất cả, trông coi mọi việc trên trời, dưới đất.
Sau khi thần Trụ Trời chia ra trời đất thì có một số thần khác, nối tiếp công việc còn dở dang, để xây dựng nên thế gian. Các vị thần đó rất nhiều, như thần Sao, thần Sông, thần Biển,…
Vì vậy, dân gian có câu truyền đến ngày nay:
Ông đếm cát
Ông tát bể (biển)
Ông kể sao
Ông đào sông
Ông trồng câu
Ông xây rú (núi)
Ông trụ trời…
(Theo Bùi Văn Nguyên, Đỗ Bình Trị, Tư liệu tham khảo Văn học Việt Nam, tập I:
Vãn học dân gian, phần I, NXB Giáo dục, 1976, tr.41 — 42)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1: Xác định thể loại của văn bản.
Câu 2: Nhân vật thần Trụ Trời có những đặc điểm gì đáng chú ý?
Câu 3: Vũ trụ sơ khai được hình dung như thế nào trong truyện Thần trụ trời?
Câu 4:Chỉ ra tác dụng của biện pháp nghệ thuật phóng đại trong truyện .
Bạn hình dung như thế nào về vị thần Trụ trời?
- Theo em, thần Trụ trời là vị thần rất cao lớn, khỏe mạnh, thần còn biết rất nhiều phép lạ, thần còn giữ chức vụ cai quản, phân chia đất đai các vùng.
1. Bạn hình dung như thế nào về vị thần trụ trời ?
Phương pháp giải:
Đọc kĩ đoạn văn 1, 2.
Lời giải chi tiết:
Hình dung về vị thần Trụ trời:
- Ngoại hình: vóc dáng khổng lồ, chân dài, có thể bước từ vùng này qua vùng khác.
- Hành động: Ngẩng đầu đội trời lên, đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa cao, vừa to để chống trời.
→ Vị thần Trụ trời có sức vóc mạnh mẽ, kì lạ mà những người bình thường không thực hiện được.
Đưa ra những hình dung về vị thần Trụ trời theo suy nghĩ của em:
- Ngoại hình: vóc dáng khổng lồ, chân dài, có thể bước từ vùng này qua vùng khác.
- Hành động: Ngẩng đầu đội trời lên, đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa cao, vừa to để chống trời.
=> Vị thần Trụ trời có sức vóc mạnh mẽ, kì lạ mà những người bình thường không thực hiện được.
Nêu đặc trưng thể loại thần thoại trong tác phẩm Thần trụ trời.
Đặc trưng của thể loại thần thoại trong tác phẩm "Thần Trụ trời" là:
- Về nội dung:
+ Tính nguyên hợp chứa đựng các yếu tố nghệ thuật, tôn giáo, triết học, lịch sử... ( Thuở ấy, khi chưa có thế gian cũng như muôn vật và loài người, có một vị thần với ngoại hình và sức mạnh phi thường xuất hiện )
+ Vai trò đặc biệt trong việc lưu giữ di sản văn hóa nguyên thủy cộng đồng( kể lại quá trình tạo ra trời, đất, thế gian của thần Trụ trời và các vị thần khác - thế giới do những vị thần tạo ra )
- Nghệ thuật:
+ Cốt truyện đơn giản đơn tuyến tập trung vào một nhân vật ( Thần Trụ Trời tạo thành một cái cột chống trời. Công việc cứ tiếp diễn như vậy, chẳng bao lâu trời và đất đã được phân đôi sau đó trở thành Ngọc Hoàng giữ chức trông coi mọi việc trên trời, dưới đất)
+ Lối tư duy chất phác, trí tưởng tượng bay bổng lãng mạn ( thế giới được tạo ra dưới đôi bàn tay của các vị thần )
- Nhân vật:
+ Thường là các vị thần với sức mạnh siêu phàm ( Ngoại hình: vóc dáng khổng lồ, chân dài, có thể bước từ vùng này qua vùng khác và hành động: ngẩng đầu đội trời lên, đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa cao, vừa to để chống trời.
+ Chức năng của nhân vật là cắt nghĩa lí giải sự kiện tự nhiên của cuộc sống: lý giải về quá trình tạo nên Trời và Đất của người xưa.
- không gian: chỉ là một vùng hỗn độn, tối tăm, lạnh lẽo
- thời gian: cổ xưa, không xác định
- cốt truyện: ngắn gọn, đơn giản, xoay quanh việc các vị thần đắp cột chống trời , tạo lập thế giới
- nhân vật: khổng lồ, chân dài không tả xiết, bước 1 bước là có thể qua từ vùng này sang vùng nọ,...
- nhận xét: là 1 vị thần có hình dáng khổng lồ, sức mạnh phi thường để thực hiện việc sáng tạo thế giới
"Thần trụ trời," hoặc "Pangu," là một trong những huyền thoại sáng tạo nổi tiếng trong thần thoại Trung Quốc. Theo truyền thuyết, Pangu tách trời và đất ra khỏi hỗn độn và tạo ra thế giới hiện tại. Đặc trưng của thể loại thần thoại trong truyện này có thể bao gồm:
- Những nhân vật siêu nhiên:
Pangu thường được mô tả là một sinh vật siêu nhiên có sức mạnh khủng khiếp, có khả năng tách rời trời và đất, và từ cơ thể của mình, tạo ra nhiều yếu tố tự nhiên và sinh vật sống.
- Tạo hóa:
Huyền thoại này tập trung vào quá trình tạo hóa, là một đặc điểm chung của thể loại thần thoại. Pangu tạo ra thế giới, mặt trời, mặt trăng, đất, trời, và tất cả mọi sinh vật.
- Sự hy sinh:
Pangu hy sinh bản thân mình để tạo ra thế giới. Cơ thể của ông biến thành núi, máu của ông biến thành sông, và xương của ông trở thành khoáng sản, ví dụ.
- Biểu tượng và hình ảnh:
Những hình ảnh và biểu tượng trong truyện, chẳng hạn như trụ trời và hỗn độn, thường mang ý nghĩa sâu sắc và tượng trưng cho các khái niệm như sự tạo hóa và trật tự từ hỗn loạn.
- Khái niệm về thời gian:
Truyền thuyết cũng thường đi sâu vào khái niệm thời gian, với Pangu cần hàng ngàn năm để hoàn thiện việc tạo ra thế giới.
- Những yếu tố kỳ ảo:
Các yếu tố kỳ ảo như việc sử dụng sức mạnh siêu nhiên để tạo ra thế giới, và sự hóa thân của các phần cơ thể vào các đối tượng tự nhiên, là một phần quan trọng của thể loại thần thoại.
- Kết luận:
"Thần trụ trời" hay huyền thoại về Pangu là một ví dụ điển hình của thể loại thần thoại, với những đặc điểm như những nhân vật siêu nhiên, sự tạo hóa, biểu tượng và hình ảnh, sự hy sinh, khái niệm về thời gian, và yếu tố kỳ ảo.
Những dấu hiệu nào giúp bạn nhận ra Thần Trụ Trời là một truyện thần thoại?
- Dấu hiệu nhận biết Thần Trụ trời là chuyện thần thoại là dựa vào khái niệm truyện thần thoại:
+ Nhân vật chính được nhắc tới trong chuyện là một vị thần- thần trụ trời
+ Văn bản sử dụng các yếu tố kỳ ảo, không có thật
+ Giải thích đặc điểm tự nhiên có thật trong cuộc sống.
→ Thần Trụ trời là một truyện thần thoại.
Trong cái nhìn của con người cổ đại, thần Trụ Trời, thần Gió, thần Sét có hình dạng và “tính khí” ra sao? Sự tưởng tượng về các vị thần ấy được hình thành trên cơ sở nào?
- Trong cái nhìn của người cổ đại:
+ Các vị thần có hình dạng khổng lồ (thần Trụ Trời) hoặc ngoại hình khác thường (thần Gió không có đầu).
+ Các vị thần đều có sức mạnh siêu nhiên (thần Trụ Trời tách trời và đất; thần Sét có một cái búa lớn, chuyên thi hành pháp luận ở trần gian; thần Gió có thể làm gió lúc to hoặc nhỏ, ngắn hoặc lâu).
+ Các vị thần có “tính khí” nóng nảy và đáng sợ (thần Sét hễ Ngọc Hoàng sai là đi ngay, hễ thấy là đánh liền; thần Gió khi kết hợp với thần Sét và thần Mưa thì vô cùng đáng sợ).
- Các nhân vật trong trong thần thoại là cắt nghĩa, lý giải các hiện tượng tự nhiên và đời sống. Chính vì vậy, dựa vào đặc điểm của các hiện tượng tự nhiên, xã hội mà con người cổ đại đã xây dựng nên các nhân vật thần trong những câu chuyện thần thoại có đặc điểm tương tự như vậy.