Những câu hỏi liên quan
NA
Xem chi tiết
VG
19 tháng 12 2021 lúc 23:31

“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”

Cha mẹ có vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Bởi vậy, tôi luôn dành cho mẹ tình yêu thương và lòng kính trọng.

Bố tôi là bộ đội, thường xuyên phải đi công tác. Bởi vậy, mẹ là người gắn với tôi hơn cả. Năm nay, mẹ bốn mươi tuổi. Khuôn mặt trông rất dịu hiền. Làn da trắng hồng hào. Đôi bàn tay nhỏ nhắn với nhiều vết chai sần. Giọng nói của mẹ vô cùng trong trẻo, mềm mại. Mái tóc của mẹ dài, đen nhánh và mềm mượt.

 

Công việc của mẹ là một giáo viên. Dù công việc bận rộn, nhưng mẹ vẫn quan tâm đến hai chị em tôi. Mọi công việc trong gia đình đều do bàn tay của mẹ chăm lo. Mỗi khi bố có thời gian về thăm nhà, cả gia đình lại được sum họp bên mâm cơm mẹ nấu. Cảm giác khi đó thật ấm áp, hạnh phúc biết bao.

Tôi đã có thật nhiều kỉ niệm cùng với mẹ. Những buổi chiều cuối tuần cùng mẹ vào bếp. Hai mẹ con vừa làm việc vừa trò chuyện vui vẻ. Hay những chuyến đi chơi xa cùng với cả gia đình, mẹ luôn chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Cả những lúc tôi bị ốm, mẹ chăm sóc cho tôi từng chút một. Mẹ nấu cháo cho tôi, giúp tôi uống thuốc. Suốt cả đêm, mẹ thức trông tôi ngủ. Những lần đó giúp tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ nhiều hơn. Tôi nhận ra tình yêu thương mẹ dành cho mình. Điều đó khiến tôi trưởng thành hơn, thêm yêu mẹ nhiều hơn.

Tình mẹ thật bao la như biển cả. Từ tận đáy lòng, tôi muốn dành cho mẹ tất cả những lời tri ân trân trọng nhất. Tôi mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ để có mãi ở bên tôi.

Bình luận (0)
DT
20 tháng 12 2021 lúc 9:13

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra…”

Mỗi lần nghe câu thơ này, em lại nhớ về sự chăm sóc và yêu thường của mẹ. Tuy nhiên, chúng ta cũng ko nên quên về sự yêu thường và che chở của bố.

Bố em năm nay 36 tuổi, cao 1m64, nặng 64 kg. Khuôn mặt của bố hình trái xoan với đôi mắt nâu hiền hòa. Mái tóc bố ngắn và thường hay dầu mỡ do làm việc. Khi bố cười, một hàm răng trắng tinh hiện ra. Bố em có thân hình bình thường, vai rộng, cơ bắp chắc. Bàn tay bố có nhiều nét nhăn, thể hiện sự chăm chỉ và kinh nghiệm bố em có. Bố ăn mặc lịch sự, tử tế. Bố em có tính cách hiền lành, thường hay vui vẻ và hơi nghiêm khắc.  Bố em có sở thích đọc sách, xem phim và chơi game. Khi cư sử người khác, bố em luôn luôn lịch sự, không tức giận hay khó chịu. Bố làm việc rất chăm chỉ. Bố khi làm việc thì rất chú ý vào việc đang làm, không làm việc khác trong quá trình. Khi bố rảnh, bố thường hay chơi trò chơi với em và đưa em đi chơi.

Lớn lên, khi em phải rời xa người bố yêu quý của em để khám phá điều mới, em sẽ mãi không quên tình yêu thương và chê chở của bố mà dẫn em đến bây giờ. Em yêu bố em.

 

Bình luận (1)
Xem chi tiết
NC
Xem chi tiết
4Q
8 tháng 1 2022 lúc 14:20

Trong cuộc đời mình tôi đã gặp nhiều lần đề văn: suy nghĩ của anh (chị) về người thân yêu nhất. Trong khi bạn bè còn băn khoăn không biết nên viết về ai, về bà, về mẹ, về bố hay về ông thì tôi lại không hề do dự trong lựa chọn của mình: tôi làm gì có nhiều lựa chọn như thế? Đời tôi chỉ có mẹ, tất cả những yêu thương cuộc đời dành cho tôi đều được hiện hữu bằng tình cảm của người phủ bóng xuống đời tôi. Với tôi, mẹ là nguồn sống, lẽ sống, là niềm tôn kính, là ước mơ để tôi vươn tới.

Đời mẹ tôi đã vất vả nhiều. Không phải ngẫu nhiên tôi nói người thân yêu nhất với tôi chỉ có mẹ. Tôi lớn lên xung quanh chỉ có mẹ và ngôi nhà của mẹ. Vậy thôi. Ông bà tôi người còn người mất, nhưng những lúc tôi ốm đau, ngày đầu tiên tôi đi học và vô vàn những ngày trọng đại khác của đời mình đôi mắt non nớt của tôi chỉ in bóng hình gầy gò, xương xương của một mình mẹ. Dáng hình bé nhỏ ấy bao nhiêu năm nay từ ngày tôi còn bé xíu cho đến khi trở thành một cô bé lớp 10 dường như vẫn không hề thay đổi. Điều ấy với tôi quan trọng lắm vì ngày bé, mỗi khi mẹ về muộn tôi lại chạy ra đường cái ngóng mẹ về. Khi nào nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của người gò mình trên chiếc xe đạp cũ kĩ chống chọi với cái hun hút của gió mùa đông bắc mặt tôi mới nở nang ra được chút xíu, không còn cau có, lo âu. Giờ đây, mỗi lần đi học về, đạp xe qua cánh đồng làng, thấy dáng mẹ lom khom cày cuốc tôi lại sung sướng nhìn đường sau trước, rẽ ào xe sang đường chạy về phía mẹ đợi người cùng về. Tôi tự hỏi tại sao cái dáng vẻ ấy sau bao năm không hề thay đổi? Cuộc sống gia đình có khác trước nhờ những đổi thay chung của xã hội nhưng so với xóm làng vẫn còn khó khăn, vất vả. Mẹ không trẻ lại nhưng cũng không mỏi mòn, hao gầy đi bao nhiêu. Đã có lần tôi ngây ngô thắc mắc với mẹ điều ấy. Người cười cười giễu cợt hỏi tôi: Vậy con mong mẹ già đi sao? Đùa tôi một chút rồi mẹ xúc động thủ thỉ với tôi: ngày xưa mẹ gầy gò, vất vả vì một mình nuôi con bé; bây giờ dù cuộc sống vẫn khó khăn, thời gian chuyển dời nhưng mỗi ngày thấy con một lớn một khôn mẹ lại thấy sung sướng, vui vẻ, con chính là liều thuốc hoàn xuân cho mẹ. Tôi không nói gì, chỉ im lặng rưng rưng và thấy mắt mình nhoè ướt.

Tôi nhớ có một lần, khi ấy tôi học cấp một, bài tập đọc của tôi có tên là “Bàn tay mẹ”. Tôi còn nhớ như in những câu văn trong bài tập đọc ấy: “Bàn tay mẹ thô ráp, gầy gầy, xương xương”. Và cũng mới gần đây thôi, tôi đọc một câu chuyện về cách tuyển nhân viên của một giám đốc. Người giám đốc hỏi ứng viên xem đã bao giờ anh ta rửa chân cho mẹ chưa và đề nghị người ứng viên trở về làm điều ấy rồi hãy đến xin việc. Người ứng viên trở về xin được rửa đôi chân của mẹ và anh ta đã bật khóc khi nhìn thấy đôi chân đen đúa, xương gầy vì bao năm trầy trật với đất đồng, sương gió. Tình yêu thương dành cho những người thân yêu nhất là cơ sở để con người biết yêu thương những điều khác quanh mình trong đó có công việc. Tôi xúc động vô cùng trước những mẩu chuyện như thế. Và ngay từ những ngày nhỏ tôi đã luôn ngắm nhìn mẹ từ làn da nâu vàng mỗi năm thêm nhửng vết nám sậm màu, mái tóc mỏng đi xơ váng, đôi tay khô lại xương xương đến đôi bàn chân thâm đen vì nhựa cỏ. Dáng hình người toát lên sự lam lũ, tảo tần và ấp ủ một tình yêu thương khôn nguôi dành cho con cái.

Tôi lớn lên trong tình mẹ dạt dào như thế. Mẹ nói tôi là lẽ sống của mẹ nhưng có một sự thật là ngược lại như vậy nữa. Mẹ cũng là lẽ sống của đời tôi. Có một người mẹ như thế, thật là nhẫn tâm nếu ai đó không biết cố gắng để vươn lên, để những tình cảm dạt dào của người cứ mỏi mòn không biết đâu là bến bờ mà dội tràn thấm ướt…

Cảm động vô bờ về tình mẹ, yêu thương người khôn nguôi nhưng tôi còn tự hào và khâm phục về mẹ nữa. Cuộc sống vất vả là thế nhưng mẹ luôn lạc quan tươi cười (về điều này mẹ cũng nói với tôi rằng tôi chính là cơ sở để mẹ lạc quan, tôi khôn lớn trưởng thành là đền đáp xứng đáng nhất mẹ nhận được sau những nỗ lực của mình). Tình yêu thương dồn lại cho tôi, cơm áo gạo tiền phải chật vật, vất vả lắm mới gom góp được nhưng chưa bao giờ mẹ chối từ giúp đỡ một ai. Với hàng xóm láng giềng mẹ tôi sống vui vẻ và hoà hợp rất mực. Tôi biết mẹ có những người hàng xóm tuyệt vời và bản thân người cũng là một người hàng xóm tốt của những người xung quanh. Nửa đêm tối tăm rét mướt, đang nằm trong chăn ấm nhưng nếu hàng xóm có chuyện mẹ sẵn sàng bật dậy sang giúp. Lại nữa, vụ mùa bận rộn, dù việc nhà có “ngập đầu” (câu nói mẹ và các cô bác hàng xóm thường dùng!) nhưng nếu có ai nhờ mẹ vẫn tranh thủ làm đồng giúp mọi người,…

Mẹ tôi là thế. Bao năm qua không hề thay đổi. Người trở thành một biểu tượng vững vàng của tình yêu thương và nhân cách để tôi yêu thương, khâm phục, tự hào và tôn thờ.

Tham Khỏa

Bình luận (1)
H24
Xem chi tiết
NA
10 tháng 1 2022 lúc 7:52

Tham Khảo:
Trên thế gian này, mẹ chính là người phụ nữ quan trọng nhất của con. Từ khi con sinh ra, tuy phải chịu bao nhiêu cơn đau về thể xác nhưng mẹ vẫn nở nụ cười thật dịu dàng cùng đôi bàn tay ấm áp ôm con vào lòng. Đối với con, mẹ giống như một thiên thần tốt bụng luôn chăm sóc, bảo vệ và che chở cho con trước mọi khó khăn của cuộc đời. Dường như da mặt của mẹ đã đen rạm đi, hốc hác hơn trước. Mái tóc mẹ vàng hoe vì những chuỗi ngày dài lam lũ cơ cực mẹ phải làm việc dưới trời nắng. Đôi mắt của mẹ thật hiền từ, chất chứa bao yêu thương, luôn tiếp cho con niềm tin vào cuộc sống ngày mai. Con yêu nhất đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay đã tần tảo không ngại nắng mưa nuôi dưỡng con đến ngày hôm nay. Vậy mà, con chẳng thể làm gì để báo đáp công lao trời bể của mẹ. Con không thể cho mẹ một giấc ngủ bình yên như mẹ đã cho, không thể cho mẹ một cuộc sống an nhàn hay một niềm vui bé nhỏ nhưng mẹ vẫn luôn yêu thương con, an ủi con, động viên con và luôn đồng hành cùng con trong từng bước chân của cuộc đời. Con chỉ muốn nói với mẹ rằng "Con yêu mẹ!

Bình luận (0)
KM
Xem chi tiết
DH
4 tháng 11 2018 lúc 21:46

Đề 1: Biểu cảm về người thân trong gia đình (MẸ)

Khi còn nằm ở trong nôi, tôi thường nghe bà hát:

                    "Gió mùa thu mẹ ru con ngủ

                     Năm canh chày, thức đủ năm canh".

Tôi yêu quý mẹ tôi như bất cứ 1 người con hiếu thảo nào trên trái đất này. Mẹ nặng công sinh thành dưỡng dục. dù dông bão hay bạo tàn có lớn đến đâu tình mẹ đối với con vẫn như nước trong nguồn chẳng bao giờ vơi cạn.

Mẹ tôi là 1 người phụ nữ nông dân suốt đời lam lũ. Cuộc sống khó khăn khiến mẹ bươn trải đủ nghề để lo lắng chu toàn cho ngôi nhà của chúng tôi. Tôi thương mẹ lắm. mới hơn 40 tuổi mà tóc của mẹ đã có nhiều sợi chuyển hoa râm. Đôi bàn tay mẹ gầy gầy xương xương và nứt nẻ. vầng trắng hiền hòa và đuôi khóe mắt cũng ngày 1 đậm hơn những vết rạng chân chim. Nhìn dáng mẹ tôi xúc động vô cùng bới nó hiện lên cả 1 cuộc đời vất vả lo âu.

     Từ khi anh em tôi được sinh ra, mẹ dồn cả tình thương yêu cho mấy đứa con bé bỏng. hai anh tôi sinh ra mạnh khỏe nhưng mẹ đã cũng vất vả lắm rồi. đến tôi, 1 đứa trẻ yếu ớt từ lúc sinh ra mẹ càng vất vả nhiều hơn. Ba đứa con lần lượt lớn lên cùng những đêm dài mẹ tôi phải lo âu và thức trắng. tôi nhớ, những lần tôi ốm, đang đêm, tôi choàn tỉnh dậy hẫng hụt và sợ hãi. Thế nhưng ngay lúc ấy tôi đã có mẹ ở bên. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, những giọt nước mắt ấm nóng của mẹ vô tình chạm vào gò má của tôi. Những cử chỉ đầy thương yêu của mẹ cứ thế khắc ghi vào trái tim tôi. Mẹ trở thành bà tiên của cuộc đời tôi những lần như thế.

     Ngày xưa khi còn bé thơ và khờ dại, tôi thường hỏi chình mình: mẹ có gì khác mọi người mà tình yêu thương của mẹ lại lớn lao như thế. Sau này lớn lên khi tôi bắt đầu được học những bài học nhân nghĩa ở đời, tôi đã hiểu: người mẹ nào cũng giống mẹ tôi, cũng lớn lao và giàu lòng vị tha. Niềm hạnh của mẹ chính là sự trưởng thành của những đứa con yêu.

     Mẹ lớn lao nhưng không chỉ với cuộc sống của bản thân tôi. Mẹ còn lo lắng cho cả gia đình. Bố tôi thường phải đi xa. Mọi việc ở nhà, mẹ là nhười gánh vác chăm lo và bao giờ bố cũng rất an tâm vì sự chu toàn của mẹ. bố thường căn dặn chúng tôi bằng những lời đầy ý nghĩa: “mẹ con đã hy sinh quá lớn cho niềm hạnh phúc của các con. Các con phải nhớ lấy, phải khắc ghi để sống sao cho xứng đáng với tình thương yêu của mẹ”. lời dạy của bố làm tôi càng cảm phục và yêu quý mẹ hơn. Nhưng thú thực nếu không có lời dạy bảo của bố, anh em chúng tôi cũng đã thấu hiểu sâu sắc lắm rồi sự hy sinh của mẹ. ba anh em tôi khôn lớn học hành rất chăm ngoan. Chúng tôi tự nhủ phải làm được 1 điều gì đó lớn lao và ý nghĩa để người mẹ yêu quý của chúng tôi vui vẻ và yên lòng.

   Và tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng:

                                   “Con dù lớn vẫn là con mẹ.

                              Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.

                         

Bình luận (0)
IA
4 tháng 11 2018 lúc 21:43

Nếu có ai hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội .

Bà tôi là người nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật . Tôi thương bà lắm ! Tôi thương cái mái tóc xoăn xoăn điểm bạc của bà, thương cái dáng đi chầm chậm mà khập khễnh của bà . Bảy mươi tuổi mà tôi trông bà có vẻ già hơn so với người cùng tuổi .

Tôi có được nghe bố kể rất nhiều về bà – một con người chăm chỉ và chất phác . Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi đi bộ đội . Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà .

Khi chưa ngã bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao kiếm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn . Bà còn hay mua quà cho anh em tôi, những món quà dù là nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học hay những gói kẹo, gói bánh… Từ việc ấy cũng đã đủđể tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào !

Tôi còn biết có lúc đi ra chợ bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà quay lưng lơ đi mà bà săn sang rút ra một tờ tiền trong ví của mình, gấp gọn làm đôi rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó . Tôi thật cảm phục trước tấm lòng yêu thương vô hạn và trái tim rộng mở của bà luôn rộng mở đối với bất kì ai !

Bà tôi còn là một người rất yêu thiên nhiên nữa . Trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo : “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, giup tinh thần ta thoải mái hơn.”

Lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình . Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi . Những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi , giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn.

Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi. Trời ơi ! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuốI và sẽ không chữa khỏI được. Sao mà ông trờI lạI bất công vớI bà đến thế ạ!

MỗI lần tôi đến chơi, tôi đều thấy bà cườI nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng rằng ẩn sau nụ cườI đó là nỗI đau về thể xác đang dằn vặt bà tôi . Bà vẫn lạc quan và yêu đờI quá! Bà chỉ đang cố gắng tỏ ra vui vẻ cho tôi đỡ buồn . Tôi biết cơn đau đó đã hành hạ bà tôi suốt hàng tháng trờI . Bà ơi! MỗI khi nhìn thấy bà lên cơn đau quằn quạI cháu chỉ còn biết chạy lạI mà xoa bóp cho bà và chỉ biết oà khóc như một bé lên ba . Giá mà khi đó cháu có thể làm gì hơn những việc ấy để cho bà đỡ đau để cho bà đỡ khổ bà ạ!

Và đến ngày giáng sinh cách đây hai năm, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi về một nơi rất xa mà không bao giờ quay trở lạI . Đay là lần đầu tiên cháu biết đến sự mất mát. Sự mất mát làm thành khoảng trống trong con tim cháu. Sự mất mát mớI to lớn làm sao khi cháu phảI cách xa một ngườI mà cháu yêu thương nhất. Bà nộI ơi! Sao bà lạI bỏ cháu mà đi vậy bà ?

Bây giờ, mỗI khi nhớ đến bà, cổ họng cháu lạI thấy tắc nghẹn và mắt cháu lạI cay xè bà ạ! Bà đã cho cháu bài học thật quí giá :Ta hãy trân trọng từng phút giây dù là nhỏ nhất khi ở cạnh ngườI mà minh yêu thương.

Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: Cháu yêu bà! Hình ảnh bà sẽ mãi mãi nằm trong tim cháu.

Bình luận (0)
H24
5 tháng 11 2018 lúc 12:07

ĐỀ 2:BIỂU CẢM VỀ 1 NGƯỜI BẠN MÀ EM YÊU QUÝ

Trong cuộc sống của chúng ta, ai cũng sẽ có những người bạn thân thiết, người mà chúng ta có thể thoải mái chia sẻ những niềm vui, những nỗi buồn trong cuộc sống. Người bạn như một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng cho mỗi người. Và quan hề tình bạn ấy như thế nào, tốt đẹp hay tiêu cực thì hoàn toàn nằm ở cách lựa chọn bạn bè, cách cư xử, quan tâm giữa những người bạn ấy. Nếu ta trân trọng và chân thành trong mối quan hệ ấy thì ta sẽ có được những người bạn đích thực, và ngược lại, ta sẽ cảm thấy cô đơn, trống trải vì chỉ có một mình. Và cũng rất may mắn, trong cuộc sống của mình, em cũng đã tìm kiếm được một người bạn đích thực, người có thể sẻ chia, đồng hành cùng em trên suốt con đường đời phía trước.

Từ năm học mẫu giáo đến khi đã trở thành một học sinh của mái trường cấp hai, em đã quen rất nhiều người bạn, chúng em đã cùng vui chơi, cùng học tập rất vui. Tuy nhiên, người bạn tốt nhất, thân nhất của em là bạn Phương. Em và Phương ở cùng một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành của Hà Nội. Em và Phương học cùng nhau từ năm lớp mẫu giáo, chúng em đã cùng giúp đỡ nhau trong học tập, có những niềm vui và nỗi buồn thì chúng em đều chia sẻ với nhau. Phương là một cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt bạn to tròn trông rất hiền lành. Bạn học rất giỏi, vì vậy bạn ấy là người luôn giúp đỡ em cũng như các bạn trong lớp cùng học tập, mỗi khi có bài nào khó, chúng em thường nhờ Phương giúp, Phương luôn rất nhiệt tình, cởi mở giải đáp những thắc mắc, những bài toán khó mà chúng em không giải được. Trước khi chúng em trở thành những người bạn thân thiết như ngày nay, em đã rất ấn tượng và ngưỡng mộ Phương. Bởi bạn không chỉ học giỏi mà còn rất xinh đẹp, tốt bụng.

Ở những cấp học trước đó, em và Phương chỉ là những người bạn bình thường, tuy có nói chuyện, em có đôi lần nhờ Phương giúp giải những bài toán khó, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ bình thường. Chỉ lên cấp hai, khi bước vào một ngôi trường hoàn toàn xa lạ, gặp những thầy cô và những bạn bè mới làm em rất bỡ ngỡ, cảm giác hồi hộp mong chờ nhưng cũng rất lo lắng, có chút cô đơn nữa. Bởi, trường cấp hai em theo học không phải là một ngôi trường ở huyện mà là ngôi trường ở tỉnh. Cũng vì vậy mà lớp cấp một của em chủ yếu học ở huyện, có lẽ em sẽ phải bắt đầu làm quen với mọi thứu mới lạ nơi đây. Khi đã được xếp lớp, thật tình cờ, em lại được chung lớp với Phương, bất ngờ hơn nữa là chúng em còn được ngồi cùng bàn.  Ngõ tưởng em phải học một mình nơi ngôi trường xa lạ này, nhưng bây giờ biết mình đã có một người bạn quen, niềm vui sướng khiến em và Phương bắt tay nhau rồi hét ầm lên, làm cả lớp đang nhốn nháo bỗng quay hết xuống nhìn bọn em. Lúc bấy giờ bọn em mới biết mình vừa làm ồn quá mức cho phép, chúng em đã bịt miệng lại và nhìn nhau cười rất vui vẻ.

Có lẽ, từ thời điểm này em và Phương bắt đầu thân thiết và hiểu nhau hơn. Quen thân với Phương rồi em mới biết bạn ấy là một người rất vui vẻ, hài hước. Mỗi giờ ra chơi bạn ấy lại kể cho em rất nhiều câu chuyện vui như: Truyện Lọ Lem phải về sớm nên Hoàng Tử đã mang xe máy chở Lọ Lem về, nhưng đi đến giữa đường thì bị công an bắt vì xe không chính chủ, hay một trăm năm không có ai đánh thức được nàng công chúa ngủ trong rừng, vì một trăm năm rồi nàng không đánh răng….những câu chuyện cổ tích được Phương chế rất hài hước, khiến giờ ra chơi nào em cũng cười đến đau bụng. Nhìn vẻ bề ngoài hiền lành của Phương em không nghĩ bạn ấy lại vui vẻ và hài hước đến vậy. Cũng nhờ có Phương mà học ở một ngôi trường xa lạ, bạn học xa lạ nhưng em không hề cảm thấy cô đơn mà trái lại rất vui vẻ. Em thật sự thấy vui và biết ơn khi Phương học cùng lớp với mình.

Có một kỉ niệm làm em nhớ mãi. Hôm đó sau khi kết thúc tiết năm của buổi học, trời cũng đã sẩm tối. Em cùng Phương vội vàng ra nhà để xe để lấy xe đi về. Nhưng thật không may, xe đạp của em đã bị xịt lốp nên không thể cùng Phương về nhà như mọi khi. Lúc ấy em rất buồn rầu và nghĩ sẽ ra mượn điện thoại của bác bảo vệ để gọi về cho bố, mong bố có thể lên đón. Nhưng cũng chưa kịp gọi thì trời bỗng đổ cơn mưa rào, chúng em đứng nép vào mái hiên của nhà xe để trú mưa. Lúc ấy em buồn đến phát khóc. Vừa đúng lúc ấy thì có một cánh tay dịu dàng để lên vai của em và lời nói đầy dịu dàng của Phương : “Đừng lo, tớ sẽ ở đây cùng cậu mà. Một lát nữa tạnh mưa rồi chúng mình cùng dong xe về”. Vì quá bất ngờ vì sự cố hỏng xe nên em đã quên mất Phương. Hóa ra ngay từ đầu bạn ấy đã luôn bên cạnh em, khi thấy em lo lắng thì bạn ấy đã lên tiếng an ủi. Lúc ấy em đã rất muốn cảm ơn Phương, vì nếu không có bạn ấy thì thực sự em cũng không biết phải giải quyết như thế nào nữa.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, cơn mưa đã tạnh, ngoài sân thi thoảng lại lộp độp những hạt mưa rơi từ trên tán lá cao, lúc ấy trời cũng đã nhá nhem tối. Em cùng Phương ra về. Vì đã gọi điện cho bố nên em chỉ còn cách ngồi đợi bố lên. Em cũng thấy rất có lỗi nên bảo Phương về trước nhưng bạn ấy bảo đợi bố lên đón em thì bạn ấy sẽ về. Lúc ấy em đã rất cảm động, vì trời tối, lại lạnh nữa mà chỉ có một mình em ngồi ở ghế đá thì cũng có chút sợ, nhưng bắt Phương phải ở lại cùng cũng khiến em cảm thấy rất có lỗi. Tuy nhiên, lúc bấy giờ em mới cảm nhận được thấm thía ý nghĩa cao đẹp của tình bạn. Bạn bè không chỉ cùng nhau chia sẻ những niềm vui mà còn hỗ trợ, giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn. Khi bố em lên đón, bố đã chở cả em và Phương về, còn hai chiếc xe bố em gửi ở phòng trực của bác bảo vệ, vì trời tối nên bố em không yên tâm cho Phương đi một mình. Hôm ấy bố đã đưa chúng em đi ăn món gà rán KFC rất ngon, chúng em cũng đã rất vui.

Có lẽ cũng kể từ hôm trời mưa ấy mà em và Phương trở nên thân thiết hơn rất nhiều, chúng em đi đâu, làm gì cũng đều có nhau. Chúng em thân nhau đến mức khi mọi người thấy chúng em đi một mình thì như thấy một hiện tượng gì lạ lắm, mọi người sẽ thay nhau hỏi Phương đâu, hay sao hôm nay hai đứa không đi cùng nhau…Em đã có một người bạn vô cùng thân thiết, em rất yêu quý Phương và em cũng sẽ mãi mãi trân trọng tình bạn này của chúng em.

Bình luận (0)
VN
Xem chi tiết
ST
1 tháng 1 2021 lúc 20:21

Tham khảo!

I. Mở bài

Giới thiệu về mẹ: Gia đình em gồm có bốn người. Mọi người đều vô cùng yêu thương nhau. Đặc biệt, mẹ là người luôn quan tâm và lo lắng cho em. Em rất yêu mẹ của mình.

II. Thân bài

1. Ngoại hình và tính tình người mẹ

a. Ngoại hình

- Mẹ em năm nay khoảng bốn mươi lăm tuổi.

- Mẹ em không cao lắm và hơi tròn.

- Mẹ em có đôi mắt to tròn, má lúm đồng tiền.

- Miệng lúc nào cũng cười để lộ hàm răng trắng sáng.

- Mái tóc của mẹ em đã điểm vài cọng tóc bạc.

b. Nêu cảm nghĩ tính cách của mẹ

- Mẹ em là người nhẹ nhàng và hiền lành

- Mẹ yêu thương và luôn quan tâm em.

- Mẹ luôn nhẹ nhàng ngay cả khi em mắc lỗi.

- Điềm tĩnh xử lý mọi việc.

2. Một số kỉ niệm mà em nhớ mãi về mẹ

- Em bị ốm sốt mẹ thức khuya chăm sóc em.

- Mẹ luôn là động lực để giúp em học tập tốt.

3. Vai trò người mẹ với em

- Với em mẹ mãi là người vĩ đại với tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cái.

- Mẹ là nguồn sống là nguồn động lực giúp em học tốt nhất.

- Bên cạnh em mỗi khi em buồn, thất bại trong học tập.

- Em luôn noi gương và học hỏi rất nhiều điều bổ ích từ mẹ.

III. Kết bài

- Em rất tự hào về mẹ.

- Mẹ là chỗ dựa vững chắc của em.

- Mẹ là nguồn động viên để em vững bước trên con đường học tập.

Mẹ là tượng đài tráng lệ trong em.

Bình luận (0)
TH
Xem chi tiết
MP
Xem chi tiết
H24
9 tháng 9 2021 lúc 15:49

Tham khảo:

Bạn có biết ngày 28 tháng 6 là ngày gì không? Từ năm 2001, ngày 28 tháng 6 chính là ngày Gia đình Việt Nam, đây là dịp để tất cả mọi người cùng tôn vinh những giá trị của gia đình - giá trị văn hóa truyền thống tốt đẹp từ bao đời nay của ông cha ta. Tình cảm gia đình là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng quý nhất, và đây cũng là giá trị tuyệt vời nhất mà gia đình mang lại cho chúng ta.

Tình cảm gia đình là mối quan hệ khăng khít, ruột thịt, gắn bó giữa các thành viên trong gia đình, nói một cách ngắn gọn nhưng đầy đủ, tình cảm gia đình là thứ tình cảm thiêng liêng không có gì có thể sánh được. Tình cảm ấy xuất phát từ chính những mối quan hệ trong gia đình, là tình cảm vợ chồng thủy chung son sắt, tình cha con nghĩa nặng hay tình anh em thuận hòa, tất cả gây dựng nên tình cảm gia đình bền vững. Người ta thường có câu "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", cũng vì thế tình cảm gia đình trong mỗi nhà là khác nhau, có thể được thể hiện trực tiếp bằng hành động lời nói yêu thương nhưng cũng có thể là sự âm thầm, lặng lẽ quan tâm, chăm sóc. Tuy nhiên dù ở khía cạnh nào, tình cảm gia đình luôn tồn tại, đơn giản chỉ là sự quan tâm, chia sẻ, động viên nhau trong những lúc khó khăn, bố mẹ thương yêu con cái, anh chị em hòa thuận và hiếu thảo với ông bà cha mẹ, đó chính là một gia đình hạnh phúc tràn ngập tình thương yêu. Gia đình có tình cảm mới có được hạnh phúc, sự đoàn kết và trở thành bến đỗ bình yên cho cuộc đời mỗi người, bởi tình cảm gia đình giúp gắn kết mọi người. Tình cảm gia đình cũng là cái nôi nuôi dưỡng đạo đức, hình thành nhân cách cho con người, chẳng ai thương ta bằng được cha mẹ của ta và ta cũng không học được điều gì tốt đẹp nếu không nghe lời cha mẹ.

Đối với tôi, chẳng có gì quý giá hơn mái ấm gia đình, đó là nơi tôi được bảo vệ che chở, được yêu thương và được là chính mình, tôi sẽ không ngừng cố gắng vun đắp tình cảm gia đình ngày càng gắn bó, thiêng liêng hơn.

Bình luận (2)
TH
Xem chi tiết