Nghe thử chưa: " Người lạ ơi! "
Cảm nhận rồi cho mik ý kiến nhé !!!!!!!!!!!!!!
Nghe bài này rồi thì trả lời để mình biết nhé!
Chưa nghe thì hãy nghe đi nhé, hay tuyệt ^_^
Người lạ ơi
\(\left(x^2+6\right)\left(x^2-64\right)=0\)
(x2+6)(x2-64)=0
\(\Rightarrow\orbr{\begin{cases}x^2+6=0\\x^2-64=0\end{cases}}\Rightarrow\orbr{\begin{cases}x^2=-6\\x^2=64\end{cases}}\Rightarrow\orbr{\begin{cases}x=\Phi\\x=8\end{cases}}\)
Vậy x=8
Bastkoo thiếu 1 trường hợp
\(x=\pm8\)
có bn nào nghe bài " bạch y thiếu niên " và bài " cố mộng" chưa . Nếu ai thích nghe nhạc trung thì nghe thử đi và cho ý kiến nha (nhưng ko nhận gạch đá đâu ). À bài đầu là nhạc phim " tiểu nữ hoa bất khí" đấy có ai xem chưa
Có ai nghe bài 'Người lạ ơi ' chế cho U23 VN chưa ,hay lắm
mình nghe rồi hay qua xá luôn
Mọi người ơi ! Giúp mik bài này nhé , chiều phải nộp rồi !!! ( Mong mọi người đừng chép mạng)
Đề : Hãy kể lại một câu chuyện cảm động mà em được chứng kiến hoặc tham gia .
Lưu ý : Bài nào làm nhanh và hay thì mik mới TICK nhé !!!
Oke cảm ơn các bạn đã giúp mik ! Cảm ơn mọi người .
Giờ trả bài tập làm văn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài đươc điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được nghe những tràng pháo tay và bài có điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là " què cụt, thiếu sức thuyết phục...". Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn cách là lấy hai tay che mặt lại. Vào giờ này cả lớp đứa nào cũng hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình vẫn chưa thấy đâu.
Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhổm. Với đề ra là " Hãy kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em", thầy đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì trắc sẽ có bốn mươi kỉ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thầy chê là đơn điệu chúng tôi thường chống chế "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp được".
Điều khác thường là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng, chỉ giữ lại một bài. Chỉ một ! Đừa nào cũng nhón người nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất? Dở nhất?
Giỏi văn nhất lớp là Tuyết Anh. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Tuyết Anh với tay nhận bài từ lớp trưởng. Vậy là thầy dữ lại bài dở nhất rồi ! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Long với tiếng cười khúc khích. Nhưng rồi Long cũng nhận được bài của mình.
Vậy thì của ai? Hay? Dở? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai? Trời, môn Văn... Có khi bài trước mới được sáu điểm với lời phê " Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn " thì bài sau nhận được ngay điểm bốn với lời phê " Quá lan man dông dài "! Điểm bày môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Tuyết Anh cũng nói vậy.
Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Tùng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Tùng, tác giả của bài văn trên tay thầy.
TRánh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể thấy rõ hai vàng tay và cổ của Tùng đỏ ửng.
Tùng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được một tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Tùng cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn Văn cả. Vậy mà điểm tám. Phải, điểm tám! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ chót trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động. Giọng thày trầm trầm:
"Kỉ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm nhưng ba má em cho ra ngoài phố học để sau này em có thể làm điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm việc làm thêm để có tièn trang trải chuyện học hành của em, ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết gì cho em cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần thư về quê đều do tay em viết..."
Thầy ngừng đọc nhìn cả lớp:
- Các em, thầy sẽ chép lại nguyên văn lá thư của ba bạn Tùng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.
Một chuyện lại! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò đọc từng chữ hiện ra dưới tay thầy:
" Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo để có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà không? Cả nhà nhớ con nhìu lắm cố họch nge con chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con"
Lá thứ vỏn vẹn 45 chữ.
Khi thày quay lại thì Tùng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng đỏ hoe.
Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vôn chỉ quen với cày cuốc lần đầu tiên cầm bút viết thư cho con.
Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở trường mình.
Chả là để thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu đối với sự hy sinh của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận trong con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm.
Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa.
Buổi diễn bắt đầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lý do… Tất cả, tất cả đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Thế nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa.
Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia.
Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự: "Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình”.
nếu chiều nộp rồi thì mk gợi ý cho nhanh rồi bạn tự nghĩ và viết nha
MB: -trong cuộc đời mỗi con người chắc hẳn ai cũng có rất nhiều câu chuyện cảm động, tôi cũng vậy. ngày hôm ấy là ngày để lại ấn tượng sâu sắc nhất đến bây giờ tôi vẫn ko thể quên đc
TB: -mk viết gọi ý nha:
- tôi di choi vs bố mẹ=> gặp một em bé rơi xuống nước=> có người cứu=> mẹ em ấy hoảng hốt chạy lại và cam,r ơn người đó
KB: ca ngợi người đó và hứa sẽ học tập người đó
ai nghe bài người lạ ơi chưa
lâu rồi chưa có thử thách cho các bạn nhỉ
Thử thách ngày 7-1-2024
hãy tả ca sĩ mà bạn yêu thích nhất
chú ý là người việt nam và ko phải thể loại nhạc V-pop nhé
ai nhanh mình tick cho nhe
Ca sĩ mà em thích nhất là ca sĩ Hoàng Thùy Linh. Không chỉ xinh đẹp mà cô ấy còn hát rất hay nữa. Mình mong cô ấy sẽ mãi hát hay và xinh đẹp như bây giờ. À mà các bạn thích ca sĩ nào thế?
Thật ra mình thích Rose với Jennie của Blackpink nhưng tại cái đề bài hong cho nên bịa á!
mình ko biết tên nhưng giọng cô ấy hay lắm à Miu lê
CỨU MỌI NGƯỜI ƠI MIK PHẢI NỘP LUN RỒI
Bài 12, Cho đường thẳng (d) có phương trình 2(m-1)x+(m-2)y=2 c
C )Tim m để (d) cách gốc tọa độ một khoảng lớn nhất.
giúp mik câu C với ĐÂY LÀ GỢI Ý MỌI NGƯỜI LÀM GIÚP MIK VỚI NHÉ MIK CẢM ƠN Ạ ( GIẢI THEO TOÁN 9 GIÚP MIK Ạ ) MIK ĐANG CẦN GẤP XIN MỌI NGƯỜI GIÚP MIK ĐẤY Ạ
Bài 12c - Kẻ OH vuông góc với (d), H thuộc (d)
- Xét m=2 tìm OH
- Khi m khác 2, chuyển (d) về dạng y= ax+b
- Có OH<=OM
- Dấu bằng xảy ra khi OH=OM (H trùng M).
Khi đó OM vuông góc với (d)
- Viết pt đường thẳng OM -
Điều kiện OM vuông góc với d => m=?
- Tính OM=? (Áp dụng công thức)
Kết luận:.lớn nhất OH=OM=?, với m=?
Vì cô ta lak người thứ 3 trong cuộc tình này nhưng được ưu tiên đúng ko anh ơi ( https://www.youtube.com/watch?v=GMj30z91NAw ) nghe thử ik m.n nhưng bài đang trong giai đoạn chưa hoàn thiện 😍 😍 😥 hay lắm )Nghe và theo dõi bản gốc nhé https://www.youtube.com/channel/UCNOa9bkqBQqzwNdFhP_TP2w
Các bn ơi ! cho mik xin ý kiến nhé
có 1 anh lớp 9 thích mik anh ấy đã nói cho tất cả mọi người bt
mik nên làm gì đây????????????? hồi sáng bn anh ấy kéo nahu lên lớp mik rất đông
giúp mik nhé
Mọi ngừi ơi ....... cho mik ý kiến từ " xa xôi " có phải danh từ hong mọi ngừi ? Cho tớ ý kiến mọi ngừi cảm thấy đúng nhất nha ~~
Trả lời:
Ko phải đâu ạ
Xa xôi là tính từ
Hok tốt!
xa xôi -> tính từ nhé
xa xôi là tính từ nha