Câu 1 : nêu chủ đề và giá trị của chủ đề
Câu 2 : - Nghệ thuật xây dựng không gian, thời gian
- Nghệ thuật xây dựng cốt truyện
- Nghệ thuật xây dựng nhận vật ( hành động, lời nói, có j giống và khác vs con người )
Câu 1: Chủ đề: từ chuyện tình yêu của nàng Elisa để lý giải ý nghĩa của loại hoa hồng vàng.
Giá trị của chủ đề: nêu bật nên tầm quan trọng của sự can trường trước mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống còn giá trị hơn sự đẹp đẽ thông minh.
Câu 2:
- Nghệ thuật xây dựng không gian, thời gian: từ không thời gian ở các nhân vật vị thần đến liên hệ đến thực tế xã hội về việc đề cao tính can trường đối mặt với sóng gió hơn là tài năng sắc đẹp, sự thông minh.
- Nghệ thuật xây dựng cốt truyện: xây dựng nhân vật các vị thần, nàng Elisa, chàng Eros, thần Ghanh Ghét, mây, gió, thần Mặt Trời, thần Đêm để tạo nên tình huống câu chuyện.
- Nghệ thuật xây dựng nhận vật:
+ Hành động: quyền lực kì ảo khác người thường - gom tia sáng, gom sao trên trời, mây kết thành áo mềm,..
+ Lời nói: ngắn gọn trình bày đủ ý và có yếu tố biểu cảm.
Anh chị suy nghĩ như thế nào khi có ý kiến cho rằng nghe là học từ một người thầy hiện hữu đọc là học từ một người thầy vắng mặt với anh chị người thầy nào quan trọng hơn hãy trình bày điều đó trong một đoạn văn ngắn
Tìm hiểu về đặc trưng của các vị thần theo đặc trưng của truyện kể : thời gian,ko gian,nhân vật và người kể. sau đỏuts ra nhận xét
- Thần Trụ trời:
+ Thời gian: Khi vũ trụ chưa được hình thành
+ Không gian: Trời và đất
+ Nhân vật: Thần Trụ trời
- Thần Sét:
+ Thời gian: Không có thời gian cụ thể
+ Không gian: Trời và trần gian
+ Nhân vật: Thần Sét, Ngọc Hoàng, ông Cường Bạo
- Thần Gió:
+ Thời gian: Không có thời gian cụ thể
+ Không gian: Trời
+ Nhân vật: Thần Sét, thần Mưa, thần Sét, Ngọc Hoàng, đứa con của thần Gió
Bài thơ Thu Vịnh (Nguyễn Khuyến) câu 2:Anh/chị có khi nào thấy "thẹn" trước một điều gì chưa? Hãy lí giải cụ thể. Trả lời trong khoảng 5-7 dòng.
Em từng cảm thấy "thẹn" với bố mẹ khi không đạt kết quả tốt trong học tập. Bố mẹ thật sự rất thương em, luôn dành cho em mọi điều tốt nhất. Tuy nhiên em lại không thể hoàn thành được mục tiêu đã đề ra. Dù bố mẹ nói lần sau có thể cố gắng hơn. Nhưng em biết bố mẹ vẫn thất vọng về em. Đó là lí do em tự nhủ bản thân mình phải cố gắng vì tương lai của chính mình và cả vì hạnh phúc của bố mẹ nữa.
Xin chào mọi người,mình trở lại sau những chuỗi ngày ôn thi vào lớp 10 rồi nè :))) Nhân tiện việc thi vào lớp 10 đã kết thúc và có vẻ hầu hết mọi người đã biết điểm rồi.Vậy,mọi người thi làm bài có được không?Tính điểm được bao nhiêu? Mình thì đã biết điểm rồi,một con số ngoài mong đợi :DD Vậy,mọi người có cảm nghĩ gì khi thi xong và đã biết điểm thi?Hãy viết một dòng suy nghĩ của các bạn nhé.Mình xin cảm ơn
Khi thi xong mình cảm thấy rất nhẹ lòng cảm giác bao nhiêu tiêu cực đều đã được trút bỏ. Chưa biết tương lai phía trước như thế nào, mình chỉ biết rằng hiện tại mình đã làm hết mọi thứ trong khả năng rồi. Sau khi biết điểm và đặc biệt là đỗ rồi thì cảm xúc vỡ oà luôn. Cảm giác bao nỗ lực cố gắng cũng được đền đáp. Đến bây giờ thì có thể buông lỏng tinh thần thoải mái tận hưởng cuộc sống rồi
Điểm cao hơn dự tính và thấy thoải mái thôi :))
Một khoảng thời gian đợi chờ,nói chung đối với nguyện vọng 1 công lập mình ko quá lo chỉ đang đợi kết quả dự thi chuyên.Có hơi hồi hộp,dạo này hết ăn rồi ngủ lại chơi nhưng vẫn giống như ngồi trên đống lửa
Bạn có đồng tình với ý kiến của Robin Sharma khi ông cho rằng chúng ta nên dựng nên những nhịp cầu nối hay không? Vì sao?
Tham khảo
Đồng ý với ý kiến trên.
Vì :
Những nhịp cầu nối sẽ giúp chúng ta kết nối với nhau, tạo ra sự giao lưu, hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau. Những nhịp cầu nối sẽ giúp chúng ta mở rộng tầm nhìn, hiểu biết và trải nghiệm. Những nhịp cầu nối sẽ giúp chúng ta xây dựng một cộng đồng vững mạnh, có sức đoàn kết và khả năng giải quyết các vấn đề nan giải.
Trong thời đại hiện nay, khi thế giới ngày càng phát triển và phức tạp, chúng ta không thể tự kỷ và cô lập bản thân. Chúng ta cần phải liên kết với nhau, tận dụng các nguồn lực và tiềm năng của mỗi cá nhân và tổ chức. Chúng ta cần phải tôn trọng và quan tâm đến nhau, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, khuyến khích và động viên nhau. Chúng ta cần phải làm chủ bình minh và sống đời xuất chúng.
viết văn nghị luận trình bày cảm nhận về nhan vật sơn trong đoạn trích gió lạnh đầu mùa
Tiếng trống thu không trên cái chòi của huyện nhỏ; từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều. Phương tây đỏ rực như lửa cháy và những đám mây ánh hồng như những hòn than sắp tàn. Dãy tre làng trước mặt đen lại và cắt hình rõ rệt trên nền trời.
Chiều, chiều rồi. Một chiều êm ả như ru, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào. Trong cửa hàng hơi tối, muỗi đã bắt đầu vo ve. Liên ngồi yên lặng bên mấy quả thuốc sơn đen; đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của chị; Liên không hiểu sao, nhưng chị thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn.
- Em thắp đèn lên chị Liên nhé?
Nghe tiếng An, Liên đứng dậy trả lời:
- Hẵng thong thả một lát nữa cũng được. Em ra ngồi đây với chị kẻo ở trong ấy muỗi.
An bỏ bao diêm xuống bàn cùng chị ra ngoài chõng ngồi; chiếc chõng nan lún xuống và kêu cót két.
- Cái chõng này sắp gãy rồi chị nhỉ?
- Ừ để rồi chị bảo mẹ mua cái khác thay vào.
Hai chị em gượng nhẹ ngồi yên nhìn ra phố. Các nhà đã lên đèn cả rồi, đèn treo trong nhà bác phở Mĩ, đèn hoa kì leo lét trong nhà ông Cửu, và đèn dây sáng xanh trong hiệu khách… Những nguồn ánh sáng ấy ĐỀu chiếu ra ngoài phố khiến cát lấp lánh từng chỗ và đường mấp mô thêm vì những hòn đá nhỏ một bên sáng một bên tối.
Chợ họp giữa phố đã vãn từ lâu. Người về hết và tiếng ồn ào cũng mất. Trên đất chỉ còn rác rưởi, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và lá mía. Một mùi âm ẩm bốc lên, hơi nóng của ban ngày lẫn với mùi cát bụi quen thuộc quá, khiến chị em Liên tưởng là mùi riêng của đất, của quê hương này. Một vài người bán hàng về muộn đang thu xếp hàng hóa, đòn gánh đã xỏ sẵn vào quang rồi, họ còn đứng nói chuyện với nhau ít câu nữa.
Mấy đứa trẻ con nhà nghèo ở ven chợ cúi lom khom trên mặt đất đi lại tìm tòi. Chúng nhặt nhạnh thanh nứa, thanh tre hay bất cứ cái gì đó có thể dùng được của các người bán hàng để lại, Liên trông thấy động lòng thương nhưng chính chị cũng không có tiền để mà cho chúng nó.
Viết một bài văn về nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật.
Tiếng trống thu không trên cái chòi của huyện nhỏ; từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều. Phương tây đỏ rực như lửa cháy và những đám mây ánh hồng như những hòn than sắp tàn. Dãy tre làng trước mặt đen lại và cắt hình rõ rệt trên nền trời.
Chiều, chiều rồi. Một chiều êm ả như ru, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào. Trong cửa hàng hơi tối, muỗi đã bắt đầu vo ve. Liên ngồi yên lặng bên mấy quả thuốc sơn đen; đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của chị; Liên không hiểu sao, nhưng chị thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn.
- Em thắp đèn lên chị Liên nhé?
Nghe tiếng An, Liên đứng dậy trả lời:
- Hẵng thong thả một lát nữa cũng được. Em ra ngồi đây với chị kẻo ở trong ấy muỗi.
An bỏ bao diêm xuống bàn cùng chị ra ngoài chõng ngồi; chiếc chõng nan lún xuống và kêu cót két.
- Cái chõng này sắp gãy rồi chị nhỉ?
- Ừ để rồi chị bảo mẹ mua cái khác thay vào.
Hai chị em gượng nhẹ ngồi yên nhìn ra phố. Các nhà đã lên đèn cả rồi, đèn treo trong nhà bác phở Mĩ, đèn hoa kì leo lét trong nhà ông Cửu, và đèn dây sáng xanh trong hiệu khách… Những nguồn ánh sáng ấy ĐỀu chiếu ra ngoài phố khiến cát lấp lánh từng chỗ và đường mấp mô thêm vì những hòn đá nhỏ một bên sáng một bên tối.
Chợ họp giữa phố đã vãn từ lâu. Người về hết và tiếng ồn ào cũng mất. Trên đất chỉ còn rác rưởi, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và lá mía. Một mùi âm ẩm bốc lên, hơi nóng của ban ngày lẫn với mùi cát bụi quen thuộc quá, khiến chị em Liên tưởng là mùi riêng của đất, của quê hương này. Một vài người bán hàng về muộn đang thu xếp hàng hóa, đòn gánh đã xỏ sẵn vào quang rồi, họ còn đứng nói chuyện với nhau ít câu nữa.
Mấy đứa trẻ con nhà nghèo ở ven chợ cúi lom khom trên mặt đất đi lại tìm tòi. Chúng nhặt nhạnh thanh nứa, thanh tre hay bất cứ cái gì đó có thể dùng được của các người bán hàng để lại, Liên trông thấy động lòng thương nhưng chính chị cũng không có tiền để mà cho chúng nó.
Phân tích bức tranh phố huyện lúc chiều tàn trong truyện ngắn "Hai đứa trẻ" của nhà văn Thạch Lam
Dàn ý làm bài:
- Giới thiệu tác giả, tác phẩm:
+ Thạch Lam là cây bút xuất sắc của văn học Việt Nam hiện đại, là một con người đôn hậu và tinh tế. Ông có quan niệm văn chương lành mạnh, tiến bộ và có biệt tài về truyện ngắn. Mỗi truyện của Thạch Lam như một bài thơ trữ tình, giọng điệu điềm đạm nhưng chứa đựng biết bao tình cảm mến yêu chân thành và sự nhạy cảm của tác giả trước những biến thái của cảnh vật và lòng người. Văn Thạch Lam trong sáng, giản dị và thâm trầm, sâu sắc.
- Hai đứa trẻ là một trong những truyện ngắn đặc sắc của Thạch Lam, in trong tập Nắng trong vườn (1938).
- Phân tích cảnh chiều tàn:
a. Bức tranh thiên nhiên:
- Âm thanh:
+ Tiếng trống thu không vang lên từng tiếng một: gợi buồn.
+ Tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào: âm thanh rộn rã nhưng lại gợi ảo não, ảm đạm.
+ Tiếng muỗi đã bắt đầu vo ve trong cửa hàng hơi tối: nhấn mạnh sự tĩnh mịch của buổi chiều.
-> Tĩnh vắng, gợi buồn.
- Hình ảnh, màu sắc:
+ “Phương Tây đỏ rực như lửa cháy”
+ “Những đám mây ánh hồng như hòn than sắp tàn”
-> Gam màu sáng nhưng là dấu hiệu của sự lụi tàn.
- Đường nét:
+ Dãy tre làng trước mặt đen lại cắt hình rõ rệt trên nền trời: gợi sự ảm đạm bao trùm lên không gian khi bóng chiều dần buông.
*Nghệ thuật:
- Nhịp điệu chậm rãi, câu văn giàu tính nhạc và giàu hình ảnh
-> Tạo nên sự êm dịu, yên ả, thanh bình cho bức tranh thiên nhiên.
- Dùng những nét vẽ giản dị, chân thực, không cầu kì, kiểu cách
-> Lột tả được cái thần, cái hồn của bức tranh thôn quê Việt Nam
=> Làm gợi lên bức tranh thiên nhiên lúc chiều tà đẹp, mơ mộng, yên ả, thanh bình nhưng cũng u buồn, lặng lẽ, ảm đạm.
b. Bức tranh sinh hoạt:
*Cảnh chợ tàn:
- Âm thanh: chỉ có một âm thanh duy nhất “tiếng ồn ào cũng mất” khi chợ họp giữa đã vãn từ lâu -> tiếng ồn ào là âm thanh náo nhiệt khi chợ đông vui tấp nập thì bây giờ đã tắt dần, mất hẳn, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho phố huyện.
-> Bút pháp lấy động tả tĩnh. Âm thanh có nhưng càng buồn hơn, càng khiến không gian tĩnh vắng hơn.
- Hình ảnh:
+ Chỉ còn một vài người bán hàng về muộn ở lại dọn nốt hàng và trò chuyện với nhau vài câu.
+ Nền chợ: chỉ còn lại vỏ thị, vỏ bưởi, lá nhãn, bã mía…
+ Những đứa trẻ con nhà nghèo ở ven chợ cúi lom khom trên mặt đất, đi tìm tòi, nhặt nhạnh những thanh nứa thanh tre hay bất cứ những gì còn sót lại…
-> Không chỉ tàn tạ, u buồn mà còn nghèo nàn, xao xác, tiêu điều
=> Ám ảnh, tội nghiệp.
- Mùi vị: “một mùi âm ẩm bốc lên…” -> với Liên đó là mùi vị của quê hương.
*Hình ảnh những kiếp người tàn:
- Những đứa trẻ con nhà nghèo ở ven chợ: cúi lom khom trên mặt đất, đi tìm tòi, nhặt nhạnh những thanh nứa thanh tre hay bất cứ những gì còn sót lại… -> đáng thương, tội nghiệp.
- Mẹ con chị Tí: ban ngày mò cua bắt ốc, ban đêm dọn hàng nước…-> làm lụng chăm chỉ nhưng cũng chẳng kiếm được bao.
- Bà cụ Thi: hơi điên, nghiện rượu. xuất hiện cùng tiếng cười khanh khách… -> ngao ngán
- Chị em Liên, An: bán hàng tạp hóa trong một gia hàng thuê lại, những món hàng đơn giản, bán cho vài khách hàng quen thuộc -> cũng phải tham gia vào công việc mưu sinh.
- Mẹ Liên, An: là trụ cột của gia đình, làm nghề hàng xáo, lấy công làm lãi.
-> Sự nghèo khổ, đơn điệu và tẻ nhạt trong nhịp sống.
=> Ẩn nhẫn, cam chịu.
*Tác giả gửi gắm tấm lòng thương cảm, đồng cảm đối với những con người nghèo khổ. => Từ đó, tác giả muốn khơi gợi lòng đồng cảm nơi người đọc.
- Tổng kết.
_Kiều Trang_