cho mình hỏi từ mượn về tên các loài hoa là j í nhỉ
cho mình hỏi từ mượn về tên các loài hoa là j í nhỉ
em vô tình được cỗ máy thời gian đưa đến tương lai của mình 15 năm sau, vào thơi điểm đó em đã là một cô giáo chủ nhiệm. hãy tả lại dáng vẻ của mình lúc đó
help me
đề này ko có trên mangjgiups mk vs ạ năn nỉ lun đó huhu
huhuhuhuhuhuhuh
help
Hồi bé,tôi đã mơ ước sau này được làm 1 cô giáo,dạy dỗ HS trở thành những công dân trưởng thành,đầy lòng vị tha,tốt bụng.Một hôm,tôi vô tình đc " cỗ máy thời gian " đưa đến " tương lai " 15 năm sau.
Cỗ máy đưa tôi đến 1 trường học.Đó là trường học cấp 1 mà ngày xưa tôi đã từng học.Lâu lắm rồi mới quay lại đây!Trường thay đổi nhiều quá!Đang ngắm,chợt tôi thấy 1 cô giáo đi qua.Cô trông giống tôi ghê,chỉ tội cô nhiều tuổi hơn tôi.Mái tóc đen mượt,làn da trắng hồng.Cô mặc 1 chiếc áo kiểu và 1 chiếc quần jeans,rất giống với phong cách của tôi." Chẳng lẽ là mình 15 năm sau?Thôi đúng rồi! ".Tôi lẽo đẽo theo cô.Cô dạy lớp 5Đ,đúng cái lớp mà tôi đã học ngày xưa.Cô bước vào lớp,cả lớp đồng thanh chào,giống như hồi lớp tôi chào cô vậy.Cô mỉm cười gật đầu.Cô nhẹ nhàng nói :
- Hôm nay,chúng ta sẽ học bài tập đọc " Lớp học trên đường ",các em có thích ko?
Cả lớp đồng thanh:
- Thưa cô,có ạ!
Nhìn quang cảnh lớp học lúc ấy mà tôi nhớ các bạn ghê!Giờ không biết các bạn ấy như thế nào rồi?Cô nắn nót viết từng chữ lên bảng." Đúng là nét chữ của mình rồi " - Tôi thầm nghĩ.Cô gọi 1 HS lên đọc bài,rồi chia bài thành 4 đoạn.Cô đọc mẫu cho cả lớp nghe.Giọng cô thật ấm áp và t=rõ ràng,giống cách đọc của tôi.Cô gọi HS lên trả lời câu hỏi cuối bài.Cô giảng bài thật dễ hiểu và cuốn hút.Tôi đứng ở ngoài nghe mà cũng bị cuốn vào đó.Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.Cuối cùng,cô cho cả lớp đọc toàn bài 1 lần rồi ghi nội dung vào vở.Ba hồi trống giòn giã vang lên " Tùng...tùng...tùng...".Cả lớp thu dọn sách vở rồi ùa ra khỏi lớp.Cảnh tượng đó khiến tôi nhớ những năm học Tiểu học,được vui chơi cùng bạn bè,nhớ các bạn,thầy cô.Tôi lên " cỗ máy thời gian ",trở về hiện tại.Không biết vì sao mà 2 hàng nước của tôi cứ trào ra...
Trở về thực tại,tôi càng nuôi ước mơ trở thành cô giáo.Tôi sẽ học hành thật chăm chỉ để trở thành 1 cô giáo,trở thành 1 người có ích cho xã hội,cho đất nước.
Gỉa sử anh học trò đều trả lời đúng hết 10 câu thì sau khi trả tiền 1 suất cơm anh ta có: 2 * 10 + 3 - 7 = 16 ( xu ) (ta loại 16 vì 16 lớn hơn 10)
Nếu anh học trò trả lời đúng 9 câu thì sau khi trả tiền 1 suất cơm anh ta có số xu là : 2 * 9 - 1 + 3 - 7 = 13(xu) ( ta loại 13 vì 13 lớn hơn 10)
Nếu anh học trò trả lời đúng 8 câu thì sau khi trả tiền 1 suất cơm anh ta có số xu là : 2 * 8 - 2 + 3 - 7 =10(xu) (ta sẽ chọn vì 10=10)
Vậy anh học trò trả lời đúng 8 câu và còn thừa lại 10 xu để đi đường
Đáp số :8 câu
Kb với mk đc hơm mới vô nên ít bn hihi^-^
Du bn có câu trả lời rùi thì mong bn kết mk nha
mn ơi cho mk hỏi : sinh dưỡng có phải là từ mượn ko ah
1. Dựa vào chú thích ở bài Thánh Gióng , hãy giải thích các từ trượng , tráng sĩ trong câu sau :
Chú bé vùng dậy , vươn vai một cái bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng .
2. Theo em , các từ được chú thích có nguồn gốc từ đâu ?
Giúp mình câu này đi nha các bạn , cảm ơn trước .
Trượng : đơn vị đo bằng 10 thước Trung Quốc cổ ( tức là 3,3 mét ) ; ở đây hiểu là rất cao
Tráng sĩ : người có sức lục cường tráng , chí khí mạnh mẽ , hay làm việc lớn ( tráng : khỏe mạnh , to lớn , cường tráng ; sĩ : người trí thức thời xưa và những người được tôn trọng nói chung )
Vắn tắt :
Trượng : là 1 đơn vị đo bằng 10 thước Trung Quốc cổ
Tráng sĩ : là người có sức lực cường tráng , chí khí mạnh mẽ hay làm việc lớn
Đều là từ mượn tiếng Hán :)
Chúc bạn học tốt :)
Khái niệm từ mượn; từ thuần việt
tu muon la tu vaymuon cua tieng nuoc ngoaieasy
khai niem tu thuan viet la tu thuan viet la cot loi cai goc cua tu van tieng viet
Viết 1 đoạn văn về bản thân em có sử dụng cụm danh từ
Tôi tên là 방탄소년단, mình mười ba tuổi, học sinh lớp 7a3, Trường Trung Học Cơ Sở Lê Quý Đôn quận 11. Gia đình mình có bốn người: ba, mẹ, em trai mình, mình.Mình rất thích học Sinh, Toán,Văn,... Mình chơi được các nhạc cụ như piano,xacxophon,...thích coi phim po-ké-mon, đô-rê-mon. Mình muốn lớn lên làm bác sĩ để cứu những người bệnh thoát khỏi những căn bệnh oái ăm. Hằng ngày mình đi bộ đến trường. Đứa em trai mình mới bốn tháng rưỡi. Mặt em tròn trịa trong rất dễ thương. Mình mong được kết bạn nhiều hơn.Cám ơn các bạn đã lắng nghe!
Tôi tên là 방탄소년단, mình mười ba tuổi, học sinh lớp 7a3, Trường Trung Học Cơ Sở Lê Quý Đôn quận 11. Gia đình mình có bốn người: ba, mẹ, em trai mình, mình.Mình rất thích học Sinh, Toán,Văn,... Mình cũng đang là một học sinh của lớp ôn Chuyên Văn đó.Mình chơi được các nhạc cụ như piano,xacxophon,...thích coi phim po-ké-mon, đô-rê-mon. Mình muốn lớn lên làm bác sĩ để cứu những người bệnh thoát khỏi những căn bệnh oái ăm. Hằng ngày mình đi bộ đến trường. Đứa em trai mình mới bốn tháng rưỡi. Mặt em tròn trịa trong rất dễ thương. Mình mong được kết bạn nhiều hơn.Cám ơn các bạn đã lắng nghe!
Những từ nào sau đây là từ mượn ? Bác sĩ, học sinh, mưa gió, Sơn Tinh, Thủy Tinh, cuồn cuộn, giông bão.
Sơn Tinh , Thủy Tinh, cuồn cuộn, giông bão
từ ti vi,radio là từ mượn của nước nào?
mk ko bt nhưng mk có 1 từ chung là từ ti vi, radio mượn tiếng Ấn Âu
Viết đoạn văn kể một chuyến về quê
Tuổi thơ của tôi gắn liền với thành phố sầm uất, với những khu nhà cao tầng và những con đường nườm nượp người qua lại. Vì thế, mỗi lần nghỉ hè được về quê với tôi thật hạnh phúc. Năm ngoái, tôi được học sinh giỏi nên bố mẹ cho về quê chơi một tháng với ông bà.
Đường về quê xa lắc, xa lơ. Tôi nhớ mãi câu nói ấy của Dế Mèn khi trở về nhà thăm mẹ và các anh. Mèn đã không quản ngại khó khăn mà thấy vui khi được trở về với quê hương của mình. Tôi lúc này cũng hăng hái như chàng Mèn vậy. Dù đi xa nhưng tôi cũng không thấy mệt, chỉ thấy háo hức mà thôi.
Về quê, tôi được sống trong một không gian trong lành, sảng khoái, khác hẳn nơi phố phường chật hẹp. Tôi về thăm, ông bà vui lắm. Ông bà rất thương tôi, đứa cháu nhỏ xa xôi không thường xuyên chăm sóc. Vì thế, tôi được ông bà rất cưng chiều. Ở quê không chỉ có ông bà tôi mà còn rất nhiều các chú, các cô của tôi nữa. Vừa về nhà, mấy đứa em họ tôi chạy sang kéo đi chơi. Đến đâu chúng nó cũng nhanh nhảu giới thiệu tôi là con gái bác ở ngoài Hà Nội làm tôi ngượng lắm. Tôi đến nhà các chú, các cô chào mọi người, ai cũng khen tôi lớn hơn trước và xinh xắn hơn. Những người dân quê thật thà lắm, sống giản dị và rất chân thành.
Những ngày ở quê, ngày nào tôi cũng được các em lập cho một kế hoạch hấp dẫn. Sáng sáng, tôi cùng các em đi cất vó tôm. Những con tôm trong chiếc giỏ nhảy lách tách. Buổi trưa trốn ngủ, chúng tôi vào vườn chơi, chơi ô ăn quan, chơi chuyền hay trốn tìm.. Chiều đến, tôi cùng các em ra bờ đê lộng gió. Chiều, gió thổi mát rượi. Mấy chú trâu, chú bò nhởn nhơ gặm cỏ. Cảnh vật thanh bình biết bao. Chúng tôi cùng tổ chức thi thả diều. Những con diều nhiều màu sắc bay liệng trên không trung, chao đi chao lại thật thích. Tôi ước mình như con diều kia để có thể bay về quê nhà bất cứ lúc nào. Bên cạnh, diều của các bạn cũng bay cao không kém. Các bạn ấy còn hướng dẫn tôi cách làm diều nữa. Tuy đơn giản thôi nhưng rất cần kiên trì, chịu khó.
Tôi nhớ nhất là những hôm mưa được nghịch nước. Hôm đó, có cơn mưa rào rất to, kéo dái suốt mấy giờ đồng hồ. Bọn trẻ con trong xóm thấy mưa chạy ra lội bì bõm. Tôi ở trong nhà nhìn mưa, thấy như một tấm màn trắng giăng khắp không gian. Tạnh mưa, chúng tôi chạy ngay ra đồng bắt tôm, bắt tép. Nhưng muốn sang bên đồng phải đi qua cây cầu nhỏ. Tôi vốn không quen nên sợ chẳng dám bước qua. Bạn bè cổ vũ mãi, tôi liều lĩnh bước đi. Bỗng “ùm”, tôi sảy chân ngã nhào xuống con kênh phía dưới. Bọn trẻ kéo tôi lên. Chúng nó cười ầm ĩ. Mặc cho áo quần ướt, tôi cùng chúng rong ruổi khắp cánh đồng. Đâu đâu cũng xúc được tôm tép. Cảm giác lần đầu bắt được những con cá, con cua nhỏ xíu tôi rất vui sướng, như chính mình là người lao động thực thụ. Bỗng “oạch”, tôi lại bị ngã. Do đường đất trơn quá mà tôi lại bị té. Lũ trẻ con lại khúc khích cười. Chúng nói rằng, đây mới chính là con ếch to nhất của buổi đi “săn” này. Còn tôi, quần áo lấm lem, ngượng chín mặt...
Một tháng hè trôi qua thật nhanh chóng. Đã đến lúc tôi phải trở về thành phố, lại học thêm văn toán và âm nhạc... Bố mẹ về đón mà tự dưng tôi không muốn đi nữa, thấy nuối tiếc một cái gì, như khi phải xa một thứ mình yêu quí... Các cô, các chú tôi gửi cho bao nhiêu là quà. Các em tôi đứa nào cũng nắm tay giữ lại, những bạn hàng xóm cũng sang chia tay. Chúng còn tặng tôi rất nhiều quà nữa. Những món quà ấy tôi vẫn giữ đến tận bây giờ.
“Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày....” Những câu thơ thân thương ấy mỗi lần vang lên tôi lại thấy nhớ ông bà, nhớ lần về quê với bao kỉ niệm. Và lúc đó, tôi ước mình là một cánh diều để bay ngay về với quê hương.
Hồi đầu năm học, bố em có hứa rằng nếu em đạt danh hiệu Học sinh giỏi thì đến hè bố sẽ cho về thăm quê. Em đã cố gắng phấn đấu để trở thành con ngoan, trò giỏi và bố em đã thực hiện lời hứa của mình.
Vào một buổi sáng đẹp trời, hai bố con em dậy từ rất sớm, chuẩn bị kĩ càng cho chuyến đi. Chiếc Hon da được lau chùi sạch sẽ và đổ đầy xăng. Túi quà biếu ông bà nội mà mẹ em sắp sẵn từ tối hôm qua cũng đã được chằng buộc kĩ càng. Mẹ tiễn hai bố con ra cổng rồi nắm tay em dặn:
- Con thưa với ông bà là mẹ gửi lời kính thăm ông bà nhé! Chúc hai bố con một chuyến đi vui vẻ!
Chiếc xe máy như con tuấn mã nhẹ nhàng lao đi trên con đường trải nhựa phẳng phiu, rộng rãi. Cây cối, nhà cửa hai bên đường vùn vụt lùi lại phía sau. Gió sớm lồng lộng thổi làm cho tâm trạng em thêm náo nức. Hai tay ôm chặt lấy lưng bố, em vui vẻ cất tiếng hát:
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay…
Quê nội em ở huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh, vùng đất nổi tiếng với hội Lim, với các làn điệu dân ca quan họ ngọt ngào, với tranh Đông Hồ nức tiếng gần xa. Bố em đã được sinh ra và lớn lên ở ngôi làng cổ ven sòng Đuống. Xa quê, bố hay nhắc đến những ki niệm thời thơ ấu gắn nền với cây đa, bến nước, mái đình,…
Rong ruổi độ hơn một tiếng đồng hồ, hai bố con em về tới cổng làng. Một đoàn người tay liềm tay hái, vai quảy quang gánh đang ra đồng gặt lúa. Bố con em cất tiếng chào, bao nhiêu tiếng bà con tíu tít đáp lại. Lòng em ấm áp hẳn lên bởi tình cảm quệ hương thân thiết.
Nhà ông bà nội kia rồi! Năm gian nhà ngói giữa một vườn cây trái sum suê. Hàng cau cao vút trồng dọc lối vào đeo những buồng sai quả. Giàn trầu bên giếng nước vẫn xanh tươi như trước. Dưới gốc cam, mẹ con đàn gà đang rỉa lông rỉa cánh…
Ông bà và các bác, các anh chị ùa ra đón. Người dắt xe, người xách túi… Tiếng nói tiếng cười rộn rã cả một khoảng sân.
Ông nội dắt tay em vào nhà. ông cười, chòm râu bạc rung rung:
- Cu Thuận con bố Thành năm nay học hành ra sao, kể cho ông nghe nào!
Em bẽn lén thưa rằng em đạt được đanh hiệu Học sinh xuất sắc, ông vui lắm, xoa đầu em khen:
- Cháu ông giỏi lắm! Mấy tháng nữa là lên lớp 7 rồi, phải chăm ngoan hơn nữa nghe chưa!
Cả nhà cười vang. Em xấu hổ chạy đến nấp sau lưng bà nội.
Mấy ngày ở quê, em được dẫn đi thăm hết thảy họ hàng; được lên chơi trên chùa Bút Tháp, được theo các anh chị ra đồng xem thu hoạch lúa…
Vui nhất là đêm rằm, anh Tiến con bác Cả đưa em ra sân đình chơi cùng các bạn. Nào là trò rồng rắn lên mây, nào là trò ú tim tìm bắt, nào là trò chồng nụ chồng hoa… Chúng em tung tăng chạy nhảy trên thảm rơm vàng. Mùi rơm mới thơm nồng tỏa lan trong đêm trăng sáng. Dưới ánh trăng, cảnh vật quê em thật là thơ mộng.
Trên đường về thành phố, em thủ thỉ bên tai bố:
- Bố ơi, con thích sống ở quê lắm bố ạ! Tết này bố cho cả mẹ và em Hoa về quê ăn Tết, bố nhé!
Bố em bật cười:
- Ý kiến của con hay đấy! Con trai của bố!
Quê ngoại em là một miền quê yên bình, tĩnh lặng , không ồn ào như thành phố Hà Nội. Suốt chặng đường đi, em luôn háo hức, mong chờ. Cũng lâu lắm rồi em mới được về thăm ngoại. Hai bên đường về nhà ngoại lúa xanh mướt, thoang thoảng mùi thơm của lúa lúc trổ đòng! Xa xa là bóng hình những chú bò, trâu đang chăm chỉ gặm cỏ. Các chú rất khoái món cỏ bởi cỏ cũng xanh và "ngon" như lúa vậy! Các bác nông dân đang ngồi nghỉ bên bờ, ai cũng nở nụ cười rất tươi dù trên trán vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi. Gặp ai bố em cũng chào rất nhiệt tình. Mọi người dường như đều là người quê, người làng người nước nên thân thiết ghê!
Về tới nhà ngoại, em đã thấy ngoại đón sẵn ở cổng. Ngoại lo em và bố mẹ mệt nên chuẩn bị sẵn chiếc chiếu ngoài hiên để cả nhà ngồi nghỉ. Nhưng em không thấy mệt tí nào, dù đường có hơi xa một chút, em vẫn cảm thấy "sung sức" lắm! Nhìn ngoại ngày một già đi, em thương ngoại lắm! Mái tóc ngoại bạc hết rồi, chỉ còn lưa thưa vài sợi đen. Ngoại vuốt tóc em, hỏi em súc khoẻ, học tập và dặn dò em rất ân cần.
Nghỉ một lát, em vội phụ ngoại ra vườn hái hoa quả. Chà, vườn nhà ngoại nhiều quả tươi ngon ghê! Nào là na, nào là ổi, là khế,..... Rất nhiều quả cho em lựa chọn. Em phụ ngoại hái mỗi loại một ít đem về ăn. Quả do tay ngoại trồng có khác. Ngon và mát vô cùng!