Đề cương ôn tập văn 8 học kì I

NH

Kể về một làn e mắc khuyết điểm khiến thấy cô giáo buồn khocroi

HA
5 tháng 10 2017 lúc 21:46

Mỗi con người, chắc chắn ai cùng sẽ có những lúc lầm lỗi, không có ai là hoàn hảo dù người đó có giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Lúc ấy tôi còn là học sinh vừa học hết lớp ba.

Hồi đó, do ba mẹ nói tôi có năng khiếu vẽ và chính tôi cũng thích được trở thành nhà thiết kế thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu. Cô tên Dương, dù đã ngoài cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền lắm! Khuôn mặt cô điềm tĩnh, hiền hậu khiến tôi luôn có cảm giác như cô là mẹ tôi vậy. Mái tóc của cô đã ngả bạc trắng. Cô luôn tốt bụng giúp dữ mọi người nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.

Tôi quý cô lắm. Lúc nhỏ tôi thường kiêu căng, tự cao, tự đại vói mọi người vì nghĩ là mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài vẽ cùa mình sẽ được điểm mười nhưng không ngờ cô chỉ cho tôi con sáu. Tôi tức lắm, thế là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần đi học thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm phiền người khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ đối phó với cô. Không ngờ, có một lần cô cho đề là vẽ chân dung thầy cô mà em thích nhất. Mọi người ai cũng vẽ cô. Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không ra là mình sẽ vẽ ai cả. Cho nên tới lúc nộp bài tôi sợ lắm. Nhưng không ngờ, cô không những không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”.

Kể từ lúc đó tôi cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Và tôi cũng rút ra được bài học: “'Không ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến mất lúc nào không hay. Những bài vẽ mà tôi vẽ ra, ai cũng khen nhưng không vì vậy mà tôi lại kiêu ngạo nữa. Những lúc đó tôi vui lắm và tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy cho tôi biết thế nào là kiên trì thực hiện thì sẽ thành công.

Tuy tôi chỉ được học với cô trong một năm rưỡi nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn có những bài học cuộc sống để tôi thực hiện theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên trì hơn. Tôi như đã trưởng thành hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, tự đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô. Bây giờ, tuy không học cô nữa, những bài hục quý báu mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường đầy gian nan phía trước.

Tôi vô cùng biết ơn cô. Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi


Bình luận (0)
HA
5 tháng 10 2017 lúc 21:47

Cách đây hai tuần, em đã phạm một lỗi lầm mà em không bao giờ quên được. Đó là lần em đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra. Việc làm đó đã khiến cho cô chủ nhiệm của em phải buồn lòng rất nhiều.

Buổi tối trước hôm đó, em đã xem báo bài và biết rằng ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn môn Văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, xem lại tất cả các bài tập làm văn cô cho. Nhưng vì bữa đó có bộ phim rất hay nên em mải mê xem phim mà quên không học bài gì cả. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn em đã rất ngạc nhiên khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài năm phút rồi lấy giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Lúc đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em không biết phải làm sao nếu như điểm kém thì sẽ bị bố mẹ la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một lúc lâu thì cô em bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng em thì loay hoay hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ em cả. Nhìn lên đồng hồ em thấy không còn kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em đánh liều một phen thử xem sao. Em lấy cuốn tài liệu ra và chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, các bạn ríu rít hỏi xem nhau có làm được không, còn em chỉ ngồi cười mỉm một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ được điểm cao thôi.

Qua ngày hôm sau, khi cô phát bài ra, em đã nghe thấy một con điểm rất hài lòng khi cô kêu đọc điểm cho cô ghi vào sổ thì em đã rất tự tin đứng lên nói lớn rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em làm bài tốt lắm!”. Lúc đó, em cảm thấy rất vui. Vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cùng khen em giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ mãi trằn trọc suốt đêm, cứ cảm thấy mình không trung thực với cô, với những người xung quanh đã luôn tin tưởng ở mình. Điểm này không phải là con điểm thật sự do chính thực lực của mình làm, mà nó chỉ do em quay cóp mà có. Em cứ suy nghĩ mãi, không biết làm sao vì bây giờ nếu nói ra sụ thật thì mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào? Em đắn đo một lúc em quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng hôm thứ hai, em đã lấy hết can đảm để gặp cô và nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô rất nhiều vì em đã không trung thực trong lúc làm bài. Em đă quay cóp tài liệu mới có con điếm mười đó”. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ im lặng sửa điểm trong sổ. Nhưng em biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như em. Cuối giờ học, cô gọi em lên và nói : “Cô mong ràng sẽ không có lần thứ hai em quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra nữa. Đó là việc làm không đúng. Em cần khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có lời khen ngợi vì em đã biết trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa với cô sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và đừng làm như vậy nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt em cay cav, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Trong lòng em giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì mình đã can đảm nói ra sự thật.

Bình luận (0)
NN
5 tháng 10 2017 lúc 21:55

Bạn bè ai cũng nghĩ rằng em hoàn toàn có thể tự hào về tất cả những gì mình có: một học sinh giỏi xuất sắc với nhiều giải thưởng, một liên đội trưởng năng nổ, hoạt bát. Dường như với mọi người, em không hề có khiếm khuyết. Vậy mà, đã có một lần em khiến cô giáo dạy văn rất buồn, thậm chí thất vọng về em. Đó là một bài học em không bao giờ quên.

Năm học trước, nhân kỉ niệm Ngày mồng 8 tháng 3, trường em tổ chức cuộc thi sáng tác và bình thơ, truyện về chủ đề người phụ nữ. Mỗi học sinh sẽ sáng ãc một bài thơ, một truyện ngắn... hoặc bình về một tác phẩm văn học viết về người bà, người mẹ, hoặc về cô giáo,...

tác một bài thơ, một truyện ngắn... hoặc bình về một tác phẩm văn học viết về người bà, người mẹ, hoặc về cô giáo,...

Cô giáo dạy văn của em luôn động viên chúng em dự thi và hứa sẽ đọc giúp chúng em và sửa những lỗi nhỏ. Cô nói với chúng em đầy tin tưởng:

— Lớp chúng ta có rất nhiều bạn học tô't và có năng khiếu văn học. Những giải cao nhất của cuộc thi này không thể không có tên học sinh lớp ta được các em ạ!

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, em có cảm giác cô đã nhìn và cười với em. Niềm kiêu hãnh trào lên và em tưởng tượng ra hình ảnh của mình đang đứng trên bục nhận phần thưởng, dưới kia cả trường đang vỗ tay rào rào hoan nghênh. Em mơ màng mỉm cười với chính mình. Nhất định em sẽ làm được!

Suốt những ngày sau đó, em mơ màng với những ý thơ trong đầu. Em sẽ sáng tác thơ. Viết truyện thì bình thường quá, chỉ vài ba chi tiết là có thể thành truyện. Chỉ có thơ mới là địa hạt của sáng tạo. Ban đầu, em nghĩ sẽ viết về mẹ — người mẹ tảo tần sớm hôm nuôi nấng dạy dỗ em nên người. Nhưng viết về mẹ sẽ chỉ có những cơm nước, lợn gà, ruộng đồng,... rất khó nên thơ. Vậy em chuyển sang làm thơ về cô giáo: Cô giáo em với mái tóc mây bồng bềnh, dáng người tha thướt như một nàng tiên bước dưới những vòm cây xanh mướt... Em nắn nót những dòng thơ cầu kì:

Cô giáo em một nàng tiên xinh đẹp.

Mái tóc mây lướt nhẹ dưới vừng dương.

Cô giáo em một thiên thần hạ thế.

Viên phấn xinh là chiếc đũa thần kì.

Cô giáo dạy văn cau mày lắc đầu: “Không được em ạ! Nên viết điều giản dị thôi. Sự cầu kì sẽ thành sáo rỗng đấy!”. Em run người vì tự ái. Cô không khen được chút nào trong khi những câu thơ kiều diễm thế kia... Vậy em sẽ viết truyện. It nhất đó cũng là sáng tạo chứ không phải là bình thơ — đi tán tụng sự sáng tạo của người khác!

“Văn chưa được em ạ! Cô đã nói em nên viết điều giản dị thôi. Câu chuyện của em hơi cầu kì. Các em còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm sáng tác, em thử viết những cảm nhận về một bài thơ hay xem sao!”.

Em mệt mỏi lật lật xấp báo trước mặt. uể oải dừng lại ở những bài thơ. xấp báo này đến vài trăm tờ bao gồm cả những tờ báo Nhi đồng, Thiếu niên Tiền phong của chị gái em. Nay chị đã tốt nghiệp Đại học và đã đi làm, có nghĩa là những tờ báo “cổ xưa” lắm!

Em lơ mơ giữa những trang báo đã nhuốm màu thời gian. Chợt một ý tưởng lóe lên: Hay... hay là em sẽ lấy một bài thơ trong những tờ báo cũ ấy...? Những tờ báo cũ không ai còn đọc. Có đọc cũng không nhớ... Ban giám khảo là các thầy cô giáo có ai đi đọc báo học sinh bao giờ? Em vội vàng lọc riêng những tờ báo Thiếu niên Tiền phong cũ kĩ của chị. Hồi hộp lật giở những trang thơ. Tìm những bài thơ viết về mẹ, về bà, về cô... Sau khi đọc đi, đọc lại nhiều lần, em

tâm đắc nhất bài “Hoa đất” của một chị mãi tận Bắc Ninh. Em sướng run người. Đây chỉ là một cuộc thi nhỏ của trường em, tác giả bài thơ mãi tận Bắc Ninh thì làm sao biết được? Bài thơ viết về mẹ, lời thơ rất giản dị nhưng sâu sắc - đúng như yêu cầu của cô giáo em. Em sẽ gửi thẳng lên trường mà không thông qua cô giáo: Chắc hẳn cô sẽ bất ngờ lắm!

Cô giáo bước vào lớp, tươi cười nói với chúng em. (Em đã vô cùng hồi hộp và sung sướng khi thấy cô như vậy):

Các thầy, cô đã chấm xong vòng sơ khảo của cuộc thi sáng tác và bình văn. Đúng như cô dự đoán, lớp ta có rất nhiều bài đạt chất lượng tốt, rất có khả năng đạt giải cao!

Cả lớp vỗ tay ào ào. Buổi học hôm đó vui hơn bao giờ hết. Tan giờ học, cô bất ngờ gặp riêng em. Em run run hồi hộp. Cô gặp em làm gì nhỉ? Để khen ngợi, động viên? Để bày tỏ sự bất ngờ? Em bước về phía bàn giáo viên, cố tỏ ra vẻ ngượng nghịu.

Tươi cười đáp lại những lời chào ra về của học sinh rồi cô giáo quay sang em nghiêm nghị:

Bài thơ của em dược các thầy cô đánh giá rất cao. (Em ngây ngất sung sướng khi nghe cô nói những lời này). Nhưng cô muốn hỏi em một câu: chắc chắn đó là bài thơ do chính em sáng tác chứ?

Em giật bắn người nhưng theo phản xạ vẫn lắp bắp:

Dạ... Vâng ạ!

Cô nhìn sâu vào mắt em nghiêm khắc:

Em chắc chứ? Em có nhớ tác giả bài thơ đó là ai không?

Trời ơi! Chuyện gì thế này? Tác giả bài thơ đó... Lê Nguyên Hương... Và tên cô giáo em cũng là... không, không thể như vậy được. Một người ở Hà Nội, một người ở Bắc Ninh...

Cô không muốn trách phạt em nhưng phải nói rằng cô rất thất vọng... Em là một học sinh giỏi có năng khiếu và cô đã hướng dẫn em đúng hướng... Nhưng em đã không phát huy khả năng của mình mà lại hành động rất thiếu suy nghĩ. Cô mong em sẽ có quyết định đúng.

Mặt đất như sụp xuống dưới chân em. Em lặng người, đứng trơ ra vì xấu hổ. Cô giáo đã đi rồi nhưng em vẫn đứng đó, chỉ nhúc nhích một chút thôi là em sợ mọi người nhìn thấy bộ mặt dối trá của mình.

Cô giáo không nói sự thật này với ai hết nên cả lớp sửng sốt khi biết tin em rút tên mình khỏi danh sách dự thi. Điều này càng khiến em xấu hổ hơn nữa: Em đã khiến cô buồn bã, thất vọng về mình, tệ hơn nữa có thể em đã làm mất cả niềm tin nơi cô.

Hơn một năm đã trôi qua, em chưa nói lời xin lỗi cô một lần. Em biết, chỉ có những việc làm cụ thể để sửa sai mới là lời xin lỗi đáng tin nhất. Đó là một bài học đắt giá thúc đẩy em học tập, rèn luyện để đạt được những kết quả cao nhất. Và trong thâm tâm, lúc nào em cũng muốn gửi đến cô lời xin lỗi chân thành.

Bình luận (0)
NN
5 tháng 10 2017 lúc 21:56

Lần sau mún đăng 1 bài phải lên google tìm coi có ko đã rồi đăng

Bao kỉ niệm trong quãng đời niên thiếu cứ qua đi , qua đi, .. trôi mãi theo thời gian ... Thế nhưng giờ đây , khi nghe nhắc đến " cô lan hương" lòng em lại bồn chồn sao xuyến . hình ảnh cô ngày nào lại hiện về trong kí ức , khơi dậy trong lòng em những kỉ niệm dã lâu , rất lâu rồi.
Ngày đó em còn là một học sinh lớp 4 , lại còn đc phong là " tướng lớp bốn B" mới ghê chứ ! linh , huyền thì đc bọn con gái phong là " hộ vệ tướng hoàn" tuy là con gái nhưng chúng tôi rất nghịch ngợm . chungs nó vẫn phục tùng chúng em . Với lại đầu năm 4b chua có chủ nhiệm nên cứ như gà con mất mẹ . Bộ bà : Linh , huyền , nga mắc sức tung hoành . " Các cô thầy chủ nhiệm vài hôm lại đổi , sợ ***** gì !" em thường nói với Linh và Huyền như vậy . Giờ đây học lớp 8 nghĩ lại kỉ niệm đó em hổ thẹn , đắc biệt nỗi buồn em gây ra cho cô Lan hương làm em thấy xấu hổ vô cùng !
- Cô giáo mới ...
- Cô chủ nhiệm lớp mình đấy !
- Tên cô hay lắm cơ !
Tất cả những đứa như hoa , Tuấn . Phước nổi tiếng xưa nay là gương mẫu của lớp cùng reo lên vui mừng . Cả nam , cả nữ nhao nhao , đứa nói , đứa hỏi , đúa khoe những điều mình biết về cô :
- Quê cô ở đâu xa , xa lắm ..
- Có phải cô chủ nhiệm lớp mình không ?
- Ừ! cô chủ nhiệm đó
- Cô có mái tóc dài lắm , mượt nữa , mắt cô đen ...
Bon chúng thi vui mừng ,còn bọn em thi tim nghỉm . thời gian thấm thoắt trôi qua . Cô Lan hương đã trở thành người chị đáng yêu của lớp 4b , trừ tụi mình ra . Với sự nghiêm nghi của cô , chúng em it bỏ giờ hơn , nhưng chứng nào tật ấy , ham chơi , quần áo sành điệu vẫn không thay đổi . Thế rồi , tổ chức học nhóm ban đêm , chao ôi ! đây là tù đày , địa ngục đối với tụi em . Dần dà việc học nhóm trở thành cái ách của chúng em
- thôi bữa nay phải tấn công cco mới đc .. Cái Linh đề nghị tối nay phá tổ " học nhóm " nha
- Tao làm ma cho
- Tao thick ném đá vào bon chúng chạy toán loạn
ĐẾn đêm , đúng như kế hoạch , chúng em tiến hành
" rầm ....rầm "
đứa nào liệng đá hay sao ấy
- Tao đoán lại là mấy con đỏng đảnh ấy mà
- chết bọn chúng đoán ra rồi
Ném nốt quả nữa rồi chuồn nha
Một viên sắc cạnh viút đi , nos ko đánh rầm 1 tiếng như trước nữa , ngược lại 1 tiếng " ối" đau đớn vắng ra
Linh la lên " huyền ơi bạn liêng chúng đứa nào rồi "
tim em nhảy lên như muốn thoát ra ***g ngực . Người nóng ran , nỗi sợ hãi cứ luồn khắp cơ thể làm chân em khựng lại . Lần nay thi thôi đời mi rồi - em nghĩ vậy .
Sáng thứ tư , em đến lớp với 1 tâm trạng lo âu , lần này thì bị đuổi học thật rồi , một tâm trạng chán nản , sợ hãi ..
- Sao em lại dám hành động như vậy hả Huyền
Cô hỏi em giọng nhỏ nhẹ , nhưng tim em như thát lại . Em cúi gầm mặt xuống ko giám nhìn thẳng mặt cô . Em muốn nói với cô " cô ơi hoàn toàn em ko cố ý gây thương tích cho bạn" . Nhưng em có lỗi . giá như cô quát nạt em , em sẽ bớt khổ tâm hơn . Em đã không nói đc những điều em muốn nói . Tiếng nói nghẹn lại ở cổ họng làm em bật khóc . Cô cúi xuống , ôn tồn đáp :
- Đây có lẽ là lần đầu cô gặp trường hợp như thế này . Nhưng cô nghĩ m là một người tốt. coo tin em , Huyền ạ , cô biết em ko cố ý
Em đã đứng đấy và khóc , khóc rất lâu . em ko biết làm gì đe chuộc lại nõi lầm . Em thàm hứa sẽ đến bệnh viện thăm bạn , chép bài cho bạn
Hai tháng học trôi qua thật chạm chạp , em thấy thời gian như ngừng lại
Một hôm , cô Lan hương bỗng nói lời tạm biệt với lớp " chúng em sững sờ " Em chua kịp chứng tỏ cho cô thấy về sự hối cải của em . Em nghĩ và thấy thương cô nhiều hơn .
buooir sáng hôm ấy , trời đẹp lạ lùng . Em cư nhìn mãi theo bóng cô , cô đã chuyển biến tâm hồn em , cuộc sông em - em bùi ngụi xúc động .

Bình luận (0)
HA
5 tháng 10 2017 lúc 21:47

Trong đời người, ai cũng có khuyết điểm và mắc phải dù chỉ một lần. Tôi cũng vậy. Khuyết điểm mà tôi mắc phải là lỗi lầm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Lỗi lầm đó khiến tôi phải tự tìm hiểu ra cái sai và sửa lại nó. Và điều đáng nhớ nhất tôi không thể nào quên vào lúc năm tôi học lớp hai.

Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi bước vào lớp hai, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy chỉ cô giáo là mới còn những điều xung quanh đã quá quen thuộc với tôi ở năm học lớp một. Chúng tôi học trong một căn phòng nhỏ, những bức tranh của các anh chị năm xưa trông thật ngộ nghĩnh và dễ thương, bàn ghế giáo viên lẫn học sinh đều mới toanh. cuối lớp thì có hai cái tủ xám xệch, trông nó tuy cũ kĩ nhưng sử dụng vẫn rất bền và tốt. Trong lớp ồn ào náo nhiệt bởi những đứa học sinh chúng tôi. Lát sau, một cô giáo nhẹ nhàng bước chân vào. Cô mặc bộ áo dài thướt tha, trông rất lộng lẫy. Khi cô bước vào thì cả lớp liền im lặng ngay. Cô bước lên bục giảng và giới thiệu về cô. Sau một hồi trò chuyện giữa cô và trò chúng tôi thì tiếng trống báo hiệu giờ ra về cũng vang lên. Ngày đầu đi học cùa tôi bắt đầu như thế đấy. đầy niềm vui và hạnh phúc.

Sau những ngày học thì ngày thi cuối kì một cùng đã đến. Lo lắng, sợ hãi, băn khoăn là những cảm giác mà học sinh chúng tôi cảm nhận. Rồi những ngày thi của chúng tôi cũng đã trôi qua một cách nhẹ nhàng. Những con số, điểm số mà tôi hằng mong muốn cũng đã thực hiện được. Ngày hôm đó, tôi vui vẻ đem cuốn sổ liên lạc ra khoe với bố mẹ những con số chín, mười được ghi bằng mực đỏ. Sau những ngày nghỉ Tết, những cuộc vui chơi giải trí và du lịch cùng gia đình trong những ngày đầu năm mới, lũ học sinh chúng tôi trở lại trường với những nụ cười giòn tan, vui vẻ.

Những ngày học bắt đầu trờ lại, tôi đã quá thích thú với những cuộc đi chơi hồi Tết và tôi đã trở nên mất tập trung trong việc học tập. Cứ mồi lần vào giờ học tôi lại cứ chủ quan: “Không cần học chi cho mệt, chỉ cần thi để đạt điểm cao cho mọi người nể mình là được”. Nhưng tôi đâu ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra khác với suy nghĩ và tôi đã không thể lường trước được điều đó. Và ngày thi giữa học kì hai cùng đã đến, với tính chủ quan của tôi, kết quả thi đã quá tệ hại. Điểm sáu màu đỏ ghi rõ rệt trong bài tiếng Việt. Lúc đó, tôi bỗng tái xanh mặt và có vẻ lo lắng hơn. Tôi nghĩ rằng nếu đưa cho bố mẹ xem thì sẽ bị mắng cho một trận tơi tả. Nhưng rồi tôi nghĩ không phải do con số mà lỗi do tôi quá chủ quan trong việc học, vì vậy tôi đã đưa cho mẹ xem điểm số. Mẹ đã rất giận và còn mắng tôi một trận sau khi xem điểm. Có lẽ mọi chuyện đã qua, nhưng hôm sau đi học lại, cô giáo trách mắng tôi vì lơ là trong học tập. Thế nhưng tôi không muốn mọi người phải quá thất vọng về tôi một lần nữa nên tôi đã cố gắng học tốt và thi học kỳ hai. Dường như tôi đã biết nhận lỗi và sửa lỗi, điểm số trong kỳ thi cuối kỳ hai của tôi cao lên đã làm ba mẹ và cô giáo hài lòng. Vì trước giờ tôi chưa bao giờ bị điếm thấp và tôi cũng không muốn bị điểm thấp nên tôi không muốn ai cũng phải thất vọng. Đây chính là lần mà tòi mắc khuyết điểm và cũng là kỷ niệm đáng nhớ nhất để tôi biết sửa sai.

Tuy là một kỷ niệm nhưng nó rất quan trọng đối với tôi. Đó chính là lần tôi làm thầy cô giáo và tất cả mọi người buồn và giận dữ về tôi. Tôi hứa sẽ không tái phạm và cố gắng học để luôn làm cho cô giáo, bố mẹ và các vạn vui lòng.


Bình luận (2)
HA
5 tháng 10 2017 lúc 21:48

Là học sinh, chắc hẳn ai ai cũng đã một lần lầm lỗi, phạm sai lầm khiến cho thầy cô phải buồn phiền. Ngay cả tôi cũng vậy, chỉ vì một lần không học bài môn Lý, tôi đã bị điểm kém khiến cho cô giáo phải buồn lòng rất nhiều về tôi. Mặc dù cô đã tha thứ cho tôi nhưng tôi cũng không thể nào quên được việc mình đã làm ngày hôm ấy.

Tối hôm đó, tôi đã xem kĩ thời khóa biểu để chuẩn bị bài cho ngày hôm sau. Tôi nhìn vào thời khóa biểu và không thấy môn nào phải học bài cả, ngoại trừ môn Lý. Tôi định học bài nhưng vì làm biếng và chủ quan cho ràng, lần trước tôi đã trả bài và được điểm cao rồi nên không cần phải học bài làm chi nữa mất công. Thế là, sửa soạn cặp xong, tôi liền chạy đi xem ti vi cho thỏa thích. Sáng hôm sau. vào lớp học, các bạn thì ríu rít ôn bài trong khi đó, tôi thì chỉ lo ngồi tán gẫu chuyện trên trời dưới đất với lũ bạn. Ít phút sau, cô giáo từ ngoài cửa bước vào lớp. Chúng tôi đứng dậy chào cô một cách nghiêm trang. Cô gật đầu chào chúng tôi rồi ra hiệu cho phép ngồi xuống. Cô cất giọng nói: “Cả lớp lấy giấy ra làm kiểm tra mười lăm phút”. Nghe xong câu nói ấy, tôi bất giác giật mình và bắt đầu lo lắng. Tôi luống cuống lấy tập ra định xem được phần nào hay phần đó nhưng không kịp nữa rồi. Cô bắt đầu đọc đề, tôi viết đề vào giấy kiểm tra mà trong lòng lo âu, thấp thỏm. Cô đọc đề xong, các bạn ai nấy đều tập trung làm bài, riêng tôi thì nhìn vào đề bài, nó biết tôi nhưng tôi nhìn nó sao mà lạ lẫm. Tay tôi như không cầm nổi cây viết, vừa viết vừa bôi xóa trong khi đó các bạn xung quanh thì hết sức điềm tĩnh mà làm bài. Thời gian trôi qua nhanh thật! sắp hết thời gian mất rồi! Chỉ còn vài phút là phải lộp bài trong khi đó tờ giấy kiểm tra của tôi trắng tinh thật đẹp bởi chưa có chữ viết làm bài nào trong đó cả. Lúc ấy, tôi hốt hoảng thật sự, loay hoay hỏi bài các bạn xung quanh. Nhưng ngoài những cái lắc đầu và ánh mắt thương hại, tôi chẳng nhận được điều gì khác bởi ai ai cũng đều đang chạy gấp rút với thời gian cho bài làm của mình. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn gục đầu xuống bàn và khóc thôi. Cuối cùng thì thời gian làm bài cùng qua đi, các bạn ai cũng nộp bài với bài làm đầy chữ và gương mặt tự tin còn riêng tôi thì chỉ có tờ giấy trắng. Tôi bỗng nhiên thấy mũi mình hơi cay cay, khóe mắt từ từ trào ra những dòng lệ muộn màng nhưng tôi cũng cố gắng kìm nén lại vì không muốn cô và các bạn thấy điều tệ hại đó. Tối hôm đó, về nhà, trong lòng tôi rối như tơ vò với biết bao lo âu không yên, không dám đối diện với ba mẹ của mình.Tôi lẳng lặng đi ngủ.

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
NN
Xem chi tiết
CP
Xem chi tiết
RM
Xem chi tiết
V3
Xem chi tiết
NC
Xem chi tiết
NT
Xem chi tiết
QL
Xem chi tiết
NH
Xem chi tiết
LP
Xem chi tiết