[…] Ấy đấy, cái mùa xuân thần thánh của tôi nó làm cho người ta như phát điên lên như thế đấy. Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống ở trong người căng lên như máu căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải trồi ra thành những cái nhỏ li ti giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh.
[…] Đẹp quá đi, mùa xuân ơi – mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến. Nhưng tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng, Tết hết mà chưa hết hẳn, đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh như cuối đông, đầu giêng, nhưng trái lại, lại nức một mùi hương man mác.
(Trích Mùa xuân của tôi)
2. Chỉ ra phép tu từ điệp ngữ được sử dụng trong đoạn trích và nêu tác dụng của các phép tu từ đó?
3. Nêu nội dung chính của đoạn văn một.
4. Câu văn nào trong đoạn văn hai thể hiện rõ nhất tình cảm yêu mến của tác giả với mùa xuân Hà Nội?