Tuyển Cộng tác viên Hoc24 nhiệm kì 26 tại đây: https://forms.gle/dK3zGK3LHFrgvTkJ6

NT

viết một câu chuyện tình bn thân thiết của em với một người nào đó

VK
11 tháng 11 2017 lúc 22:38

Bài làm

Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.

 Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.

Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.

Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.

Bình luận (0)
AT
11 tháng 11 2017 lúc 22:45

Đang học được nửa học kì I của lớp 6 thì tôi phải theo mẹ ra sống với bà dì ở một thị trấn nhỏ. Mọi thủ tục chuyển trường được làm xong, thế là tôi phải học ở một ngôi trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới, điều này rất bất ngờ đối với tôi.

Ngày đầu đến trường, đợi thầy giám thị viết giấy vào lớp cùng là lúc chuông reo, báo hiệu giờ vào học. Tôi được thầy đưa vào lớp 6A do cô Loan chủ nhiệm. Hình như cả lớp biết hôm nay tôi vào học nên chúng nó cứ ngoi đầu lên để nhìn tôi như nhìn một vật lạ lắm không bằng. Tôi được biết hôm nay cô Loan không đến lớp nên bạn lớp trưởng tên là Minh ra dẫn tôi vào. Nghe đến tên Minh tôi cứ ngỡ là con trai nên hơi run. Nhưng không, lớp trưởng của tôi lại là một cô nhỏ rất dễ thương với dáng người cân đối, mái tóc hơi dài được cô nàng cột lên cao bằng cái nơ hồng rất đẹp, khuôn mặt tròn, cặp mắt đen lóng lánh tinh nghịch và nhất là cái miệng nhỏ xíu luôn luôn nở nụ cười có duyên kèm theo hai cái hố trũng ở má. Chỉ thoáng nhìn thôi nhưng tôi biết ngay cô ta lí lắc có tầm cỡ ở lớp. Thấy tôi bước vào, cả lớp cười ồ lên làm cho tôi ngượng chín người. May mà nhỏ lớp trưởng nhanh chóng xếp tôi ngồi vào chỗ gần nó ở bàn cuối lớp không thì chắc tôi phải độn thổ vì mắc cỡ. Đã thế, bọn bạn còn kêu lên “Bữa nay nhỏ Minh có bạn mới nên nó xù mình rồi!”. Lại một trận cười nữa nổ ra chọc ghẹo tôi. Tức quá tôi chẳng làm gì được nên cứ ngồi thừ ra “phớt tỉnh Ănglê”. Thấy vậy nhỏ Minh lên tiếng can thiệp:

–    Mấy bạn kì cục quá đi, thấy người ta mới đến mà cứ chọc hoài vậy? Coi chừng tôi à nhen!.

Tôi lấy làm sung sướng vì có ngưòi bảo vệ cho mình và thầm nghĩ chắc nhỏ này là lớp trưởng có uy tín lắm nên tụi bạn bè nghe nó nói thì hết dám cười nữa. Những giờ học đến và đi rất nhanh. Tôi được biết nhỏ lớp trưởng này ngoài sự hòa đồng, vui nhộn còn là người học rất giỏi, rất thông minh là luôn luôn đứng đầu lớp, không ai có thể vượt qua được. Rồi thời gian trôi qua rất mau. Tôi bây giờ không còn là cô bé nhút nhát như trước mà lúc nào cũng có mặt trong các cuộc vui của lớp. Nhỏ Minh và tôi gắn bó với nhau thành đôi bạn thân thiết. Những giờ ra chơi, tụi con gái chúng tôi không thể nào thiếu Minh. Nhỏ nhảy dây giỏi và bày ra đủ thứ trò chơi vui nhộn hài hước. Buồn cười nhất là những hôm chơi trò “bịt mắt bắt dê”, nhỏ cứ hức hết đứa này đến đứa nọ, ôm chầm lấy cái Mai vốn là người trầm tư, ít nói và “ù lì” nhất lớp. Mai và Minh ngả trên thảm cỏ với những chuỗi cười ré lên khi bị chọc cù léc, trong lúc “chú dể” sổng chuồng cứ đứng đực ra mà chẳng có ai bắt.

Vào trong giờ học, Minh lại là một con người khác. Tôi rất ít khi thấy bạn đùa chọc hay nói chuyện với ai. Thầy cô giảng bài, Minh hí húi ghi chép cần mẫn. Nhìn bạn theo dõi bài y như bị thôi miên, tôi thầm nghĩ: “hèn chi mà nhỏ học giỏi”.

Có đôi lúc lớp nổi lên tiếng ồn ào, Minh quay sang bạn đang nói chuyện và chỉ cần một cái nháy mắt cảnh báo của bạn là cả lớp lại yên lặng ngay. Gần gũi nhau nhưng Minh không bao giờ “chiều chuộng” tôi trong học tập. Tôi cứ ấm ức hoài và đã khóc với nó khi có một lần kiểm tra toán, tôi bí làm không ra liếc vội sang bài của Minh thì Minh đã nhìn tôi trách móc và lấy giấy che bài không cho tôi coi. Tôi đã thề là không chơi với nhỏ “ích kỉ và kiêu căng” ấy nữa khi nhận được bài kiểm tra toán 2 điểm.

Bạn Mai cũng đã khóc ròng khi giờ sinh hoạt lớp bị Minh nghiêm khắc phê bình việc lười học để bị điểm 1 khi cô giáo kiểm tra bài môn sử.

Nói chung ai ở trong lớp học cũng có những “xung đột” nho nhỏ với Minh, nhưng khi hiểu nhau, chúng tôi đều không giận gì bạn ấy.

Lớp chứng tôi thanh toán dần những điểm xấu có lẽ nhờ sự nghiêm khắc và sự nhiệt tâm của Minh trong những buổi chiều học thêm. Minh chững chạc làm “cô giáo” và giảng những bài tập khó cho chúng tôi. Nhất là gần đến đợt thi học kì bạn ấy đã cùng chúng tôi soạn đề cương ôn tập rất chu đáo. Có những đêm đi học Anh văn vào buổi tối trở về, bạn còn ghé vào tôi, lo lắng hỏi tôi bài tập làm văn đã làm kịp đề nộp ngày mai chưa. Chúng tôi làm dàn bài xong, bạn mới vui vẻ chào cả nhà tôi ra về.

Minh không chỉ là một học sinh giỏi mà còn là một “cây văn nghệ của trường”, là niềm hạnh phúc và tự hào cho lớp tôi mỗi dịp có tổ chức hội diễn. Chúng tôi luôn nhận được phần thưởng, kẹo bánh của nhà trường nhờ những tiết mục xuất sắc mà giọng đơn ca của Minh là một đóng góp đáng kể. Khi “ăn liên hoan”, các bạn bình phẩm giọng ca của Minh, kẻ thì nói nó ấm cúng, kẻ cho là ngọt ngào, kẻ thì nói Minh ca cao vút, người thì cho là nó trầm lắng dư ba… Chỉ những lúc ấy “cô lớp trưởng” mới thật sự tội nghiệp. Nhỏ ngồi một góc, má đỏ hồng, mắt long lanh nhìn xuống và thật là bẽn lẽn. Trông Minh đẹp và dễ thương một cách kì lạ.

Một mùa phượng nữa lại đến. Màu hoa học trò ấy lại một lần đưa tôi đến với cuộc chia li. Tôi lại về trường cũ. Chúng tôi chia tay nhau thật bịn rịn và buồn, Nhỏ Minh là chủ tiệc buổi tổng kết cuối năm. Bạn lăng xăng như một người chị đảm đang ở nhà, lo từng li nước đá, “tiếp tế” tững chén bún riêu cho các bạn nam, và bạn lại là người làm nổ bùng các bài ca của lớp tôi. Dường như ai cũng hát, cũng vui, và dường như nghĩ đến giây phút chia tay, tôi thấy lòng thanh thản lạ.

Tôi nhớ mãi đêm hôm đó, Minh lại đến nhà tôi. Chúng tôi dắt nhau ra ngồi trên chiếc ghế đu trước sân. Bạn ấy không nói lời nào. Anh điện trong nhà cho thấy gò má bạn lấp lánh hai dòng nước mắt. Và chứng tôi cùng khóc. Minh ra về để Ịại cho tôi cuốn sổ làm lưu niệm. Còn tôi, đã chẳng chuẩn bị một món quà nào cho bạn cả.

Bình luận (0)
H24
12 tháng 11 2017 lúc 5:56

Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.

Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.

Kể một câu chuyện về tình bạn

Kể một câu chuyện về tình bạn - Ảnh minh họa

Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:

-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?

Cô bé trả lời:

-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.

Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:

-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.

Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi.

Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:

-Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.

Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:

-Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.

Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.

Bình luận (0)
HB
12 tháng 11 2017 lúc 10:30

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học. Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

^^

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
NN
Xem chi tiết
H24
Xem chi tiết
IA
Xem chi tiết
H24
Xem chi tiết
NN
Xem chi tiết
DG
Xem chi tiết
HL
Xem chi tiết
BN
Xem chi tiết
H24
Xem chi tiết