Vào mỗi độ hè về, những tia nắng chói chang lại tinh nghịch vui đùa qua các kẽ lá rồi phản chiếu xuống vạn vật thiên nhiên như muốn khoe sự lấp lánh, kiêu sa của bản thân mình với mọi người xung quanh. Mùa hè là mùa của ánh nắng vàng nhuộm hết cả những con đường làng quê, những cơn gió mát lạnh thoáng qua, người ta thường nói đó là cơn gió “mồ côi”, giúp cái nắng như giảm xuống, mùa của tiếng ve kêu trong cành hoa phượng đỏ rực một góc trời thân yêu, mùa chia tay lũ bạn, những kỷ niệm tuổi học trò vương đâu đó, mà muốn nhắn nhủ hay gửi gắm lời yêu thương thật là khó. Và hơn hết, một cơn mưa rào giữa cái nắng oi bức đó, là những thứ mà khiến tâm hồn mỗi đứa trẻ chúng em thêm yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống hơn.
Thiên nhiên là thứ có thể thay đổi cảm xúc con người ta, con người có thể hòa nhập với thiên nhiên nhưng cũng khó chịu với nhiên nhiên và trong những ngày oi bức của đầu tháng 5 đến cuối tháng 7 thì cơn mưa rào như một người bạn mà bất kỳ ai cũng yêu mến và cần đến. Yêu mến vì biết chỉ có chúng mới giúp con người thấy thoải mái sau những ngày làm mệt nhọc giữa trưa nắng hè chói chang, và chỉ có cơn mưa rào mới biết sự vất vả của người dân nơi đây như thế nào.
Cơn mùa rào mùa hạ như báo hiệu một điều gì đó mới mẻ sẽ đến, mới mẻ trong tâm hồn, mới mẻ cho vạn vật thiên nhiên khi được tắm mình rửa trôi sau bao ngày khô nắng. Chúng em sinh ra và lớn lên ở vùng quê nông thôn, đầy nắng gió và tiếng cười của tuổi thơ, mọi vạn vật đều theo chúng em lớn lên, chúng em được chứng kiến những điều kỳ lạ của thiên nhiên dưới bầu trời quê hương mình và cơn mưa rào là trận mưa mang lại cho lũ trẻ chúng em nhiều kỷ niệm nhất.
Một buổi chiều đến, sự oi ả nóng bức lại kéo đến, nghe rõ cả tiếng thở dài của các bác nông dân đi làm nông về, những chiếc nón đội đầu là dụng cụ tạo ra những cơn gió mát do chính người dân tự sáng tạo ra, tiếng xì xào với nhau “ Hôm nay, lại 40 độ rồi các bác nhỉ? “ Một câu hỏi nhưng ấn chứa bao sự nhọc nhằn, mệt mỏi, sự cố gắng trong công việc, nghe thấy thương các bác làm sao và chúng em lại nghĩ đến cha mẹ, cũng đang miệt mài giữa ngoài đồng nắng gắt để kiếm sống, vì một cuộc sống tốt đẹp cho con cái mình sau này. Sự chói chang của những đợt nóng mùa hạ còn khiến cho hàng cây cổ thụ và những bãi cỏ dài, nơi chúng em hãy nằm sải người vào chiều mát , giờ đây cũng không còn sức sống vào buổi trưa nóng nực nữa, chúng như héo rũ không còn được đung đưa thả mình vào những cơn gió như thường ngày, dường như chúng đang tức giận vì chị gió nay đi đâu, không đoái hoài đến chúng. Trong suy nghĩ của mỗi người dân cũng mong muốn một cơn mưa rào mát lạnh để xoa dịu mọi vạn vật thiên nhiên, cơn mưa rào như một điều ước nho nhỏ giữa sự nóng bức của đất trời. Như nhận được lời thỉnh cầu của người dân, mà từ phía đông, đôi ba mảng mây đen mọng nước xuất hiện, như báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra. Và rồi một lúc sau, mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, che kín cả bầu trời, các làn mây khổng lồ lao tới như muốn úp xuống mặt đất, như muốn thử thách với mọi người về sự đáng sợ của nó. Và sự xuất hiện của những cơn gió bắt đầu đến, chị gió như vừa đi nghỉ dưỡng ở một nơi nào đó và bắt đầu với công việc của mình, gió như điên cuồng thổi đến làm cây cối nghiêng ngả, người đi bộ cũng khó khăn trong việc đối diện với sức gió, gió quá mạnh và những tia nắng dần biến mắt, dường như thấy được sức mạnh của đám mây đen và gió lớn nên những tia nắng phải trốn tránh kịp thời.
Và những dấu hiệu đó cho thấy, một cơn mưa rào sắp xuất hiện, và mọi người reo vang trong sự thỏa mãn “ A ! sắp mưa rồi” Những tia chớp loằng ngoằng kéo theo từng vệt dài với âm thanh vang dội, từng bầy chim hoảng loạn bay đi tìm nơi trú ẩn, sấm chớp ầm trời. Và tiếng trẻ con, người dân xôn xao thu dọn đồ đạc ngoài sân, chạy về nhà trú mưa, có những đứa trẻ thích thú khi mưa đến, rủ nhau ra ngoài tắm mưa với tiếng cười đùa vang cả bầu trời tối sầm lại.
Từ xa, mưa bắt đầu giăng hàng đổ xuống như một tấm thảm lớn, chắn ngang cả một vùng trời, tiếng mưa rào ào ào lúc đầu còn nhỏ dần sau âm thanh càng ngày càng lớn dần và nó che hết đi những thứ âm thanh xung quanh chúng ta, tiếng gia đình đang nói chuyện bàn bạc, tiếng mèo kêu một góc nhà. Tất cả đều mờ nhạt trong tiếng mưa rào, sức mạnh của nó thật lớn, cơn mưa bắt đầu rơi như trút, mưa rơi lộp độp trên mái hiên, rồi đọng lại giữa sân nhà, mưa như đang tức giận hay hả hê một chuyện gì đó, hay là sự vô tâm của con người trước cơn mưa rào. Nhưng nó lại không biết được, mọi người mong đợi cơn mưa rào từng ngày, những hạt mưa mát lạnh đậu xuống như xua tan hết tất cả cái oi bức của mùa hè, cơn mưa rào tươi mát vạn vật, mọi thứ như được có sức sống trở lại, cây cối như được gội rửa tẩy hết đi những bụi bẩn của những ngày nắng nóng đã qua. Sau các cửa kính cửa sổ là những ánh mắt của mọi người nhìn ra sân, nhìn những giọt mưa đang tí tắc nhỏ dần, như muốn níu kéo một thứ gì đã sắp xa rồi, mọi người có khoảng thời gian nghỉ ngơi trò chuyện với nhau trong quá trình cơn mưa diễn ra, những câu chuyện trẻ con kể với nhau khi mưa đến gắn với tác phẩm văn học mà chúng được học và bọn trẻ áp dụng vào đời sống khi chứng kiến cơn mưa rào. Tiếng bọn trẻ thì thầm với nhau “Sơn Tinh – Thủy Tinh đang đánh nhau kìa, nước dâng lên rồi” Thật hồn nhiên và dễ thương như chúng em ngày xưa, tin rằng khi mỗi lần cơn mưa rào đến là Sơn Tinh – Thủy Tinh đánh nhau, hay những lời dọa nạt mà cha mẹ dành cho những đứa trẻ không nghe lời “ Ông sấm đến bắt đứa nào hư kìa” Chỉ nghe thoáng qua thôi cũng khiến lòng ta xao xuyến.
Mưa đến nhanh rồi cũng đi nhanh, cơn mưa rào như thiếu nữ mới trưởng thành, e ngại và thoáng qua nhanh, để lại sự tiếc nuối của bao người. Mây đen cũng dần nhường chỗ cho bầu trời, ánh sáng lại trở lại, sau cơn mưa rào không gian đều mát mẻ và trong lành, đằng xa phía cuối trời, cầu vồng hiện ra với bảy sắc cầu vồng lung linh, kì diệu. Lũ trẻ làng em, ngắm nhìn sắc cầu vồng dưỡng như là sở thích của chúng khi cơn mưa rào kết thúc, bọn trẻ tụm ba tụm bảy rủ nhanh đi xem cầu vồng cho đến khi cầu vồng nhạt dần và mất dần ở phía xa. Và mọi thứ lại trở lại hoạt động như lúc đầu, tiếng nói chuyện, đi lại nhộn nhịp từ những chỗ trú mưa, mọi người lại tiếp tục công việc của mình, các bác nông dân tiếp tục vác quốc, khoác áo ra đồng, lũ trẻ tiếp tục mang những cánh diều ra thả giữa khoảng không gian rộng lớn, những chú chó tinh nghịch, chú mèo dễ thương kéo nhau ra sân nô đùa với nhau. Trên khuôn mặt mỗi người dân không còn là sự mệt nhọc, thở dài như trước, mà trên khuôn mặt phúc hậu của họ rộn ràng niềm vui, thích thú, cảm giác thoải mái giúp họ có động lực trong công việc và chất lượng đem lại cao. Và trên bầu trời cao, những chú chim bay vi vút qua lại hòa quyện với những làn gió còn thoang thoảng đâu đây khiến vạn vật trở nên nhộn nhịp, đáng yêu đến kì lạ. Tiếng hò hét, rủ nhau ra ngoài vang cả xóm làng của lũ trẻ, sự thích thú trên khuôn mặt chúng vì được nghỉ một buổi học vì trận mưa rào to, và khi cơn mưa kết thúc chúng cũng thấy tiếc nuối.
Mỗi cơn mưa rào qua đi mang lại rất nhiều lợi ích cho cuộc sống mọi người xung quanh, đặc biệt là vùng nông thôn, cơn mưa rào làm cho cây cối đâm chồi nảy lộc sớm, mang lại những bể chứa nước đầy ngập nước, sinh hoạt đời sống nhân dân có sự mới mẻ hơn. Bọn trẻ chúng em – những đứa con thân yêu của quê hương, dù đã trưởng thành, phải làm việc công tác ở nơi xa nhà nhưng quên sao được cơn mưa rào trên quê hương mình, nơi gắn bó với những kỷ niệm tuổi thơ, nơi nuôi dưỡng sự quyết tâm hoài bão lớn trong tâm trí chúng em. Khi trở về quê hương yêu dấu, khi phải chứng kiến lại cơn mưa rào mùa hạ, trong lòng chúng em lại xao xuyến những kỉ niệm cũ, vừa vui vừa buồn, vui vì được sống lại chính mình trong những năm tháng tuổi thơ, sự hồn nhiên bên lũ bạn, rủ nhau tắm mưa, bắt cá sau những trận mưa rào, buồn vì khi trở về thực tại, tất cả đã qua rồi, chỉ còn lại kỉ niệm đẹp trong ký ức con người. Cơn mưa rào quê em là thế đó, bình yên và thanh bình như chính cuộc sống con người nơi đây.
Suốt cả một tuần nay, trời không một gợn mây nào, ánh nắng như thiêu như đốt chiếu xuống mặt đất khiến vạn vật kho héo. Thật may mắn cơn mưa rào đã kịp đến làm dịu mát cỏ cây hoa lá.
Từng cơn gió nam thổi đến mang theo hơi nước lành lạnh khiến em khoan khoái. Cái mùi nồng nồng ngai ngái của cơn mưa khiến đầu óc tất cả đều cảm thấy thư thả. Bầu trời đang trong xanh nay bị che khuất bởi những đám mây đen đang ngày một lớn dần ở phía đằng Đông. Trong không gian thoáng đãng ấy, em còn nghe văng vẳng tiếng sấm từ xa. Họ hàng nhà kiến đã rủ nhau mang thực phẩm lên cao tránh mưa từ lâu rồi.
Đầu tiên là một hai giọt mưa to tròn nặng trĩu rơi xuống, sau đó “rào…rào” hàng vạn những giọt nước trong suốt khác cũng ồ ạt nối tiếp. Mưa trắng trời trắng đất, những giọt mưa lao nhanh, hết xiên bên trái lại tạt bên phải tạo thành những bong bong nhỏ li ti trên mặt đất. Không gian mát lạnh, hơi nước đã xóa tan đi cái nóng của mấy tuần nay. Những giọt mưa đập xuống mái tôn, rơi trên tàu lá chuối. Cây cối reo hò vui mừng đón chào cơn mưa, những bông hoa hướng dương uốn mình lắc lư theo gió.
Mưa đã về! Trong khoảng không rộng lớn ấy bỗng vang tiếng ì ùng khiến bọn trẻ sợ hãi, đó là tiếng sấm đầu hè. Nó báo hiệu mùa hè thật sự đã đến rồi. Trên con đường rộng lớn, mọi người hối hả mặc áo mưa hoặc nhanh chân tìm chỗ trú để không bị ướt.Nước mưa cuồn cuộn dồn vào miệng cống thoát nước, cây cối hả hê uống những giọt nước trong lành, mát lạnh để bù lại cái khát suốt cả một tuần qua.
Cơn mưa kéo dài đến tận một tiếng sau mới dần tạnh. Ở phía đằng đông chân trời mang một màu ửng hồng rất đẹp. Những người trú mưa lại bắt đầu ra đường hoạt động trở lại, ánh nắng vàng chiếu khắp mặt đất. Những cánh hoa còn vương những giọt nước mưa được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh và lung linh như những viên pha lê quý hiếm. Xe cộ đi lại như mắc cửi, tiếng cười nói, tiếng phương tiện hoạt động lại ồn ào, ầm ĩ trái ngược hẳn với lúc trời mưa.
Em rất yêu thích cơn mưa. Cơn mưa giúp cho cỏ cây tươi tốt, đất đai màu mỡ. Em cũng thích được ngắm nhìn vạn vật dưới cơn mưa nữa.
Có những thứ dẫu vẫn biết chỉ là thoáng chốc, thoáng qua nhưng con người ta vẫn luôn muốn mong chờ, đón đợi. Nó khiến ta thấy thoải mái và thấy mình còn tồn tại. Có phải ý nghĩa của một cơn mưa rào vào mùa hè là như thế không nhỉ? Và phải chăng vì thế, tôi đặc biệt yêu thích những cơn mưa như thế!
Trời mùa hạ chói chang như một lò nung khổng lồ. Những người phải ra ngoài trời vào lúc này ai cũng trùm kín mít từ đầu tới chân, thật bức bối. Vạn vật đã không còn sức để kêu than giữa trưa nắng thế này. Chỉ chờ đợi một cái gì đó, một thứ gì có thể xoa dịu đi những điều này.
Đúng, cần như thế. Và đó chỉ có thể là những giọt nước, là những hạt mưa, là một cơn mưa… Ông mặt trời đang kiêu hãnh với ánh sáng chói chang bỗng bị những đám mây đen khổng lồ chiếm vị trí. Toàn bầu trời chỉ là một màu xám xịt, tối sầm lại chỉ sau một chốc. Rồi những cơn giông kéo đến, rất nhanh, thổi bay cái nóng và cái oi bức. Những luồng gió mát lạnh mang theo hơi thở, mùi của đất phả vào mặt những người đi đường. Vậy là mưa sắp đến rồi. Thật nhanh, những bà bán hàng dong trên đường nhanh chóng thu dọn hàng vào quán. Những chiếc xe phóng nhanh trên đường, còn những người đi đường thì đã tìm cho mình được những nơi trú tạm an toàn.
Rồi, hạt mưa đầu tiên rơi xuống. Hạt tiếp theo, từng hạt từng hạt thi nhau nhảy xuống, nhẹ tâng, tiếp đất như những đứa bé tinh nghịch đang chơi nhảy dù thật vui nhộn và đáng yêu quá. Những hạt mưa đầu tiên đáp xuống liền tan biến trong một tiếng ‘xèo” rất nhanh. Mặt đất ấy bấy lâu nay “đói khát”, cạn kiệt nuôi cây nay đã được thỏa mình trong niềm vui ngập tràn đón lấy sự sống, để cảm nhận từng bộ phận trong mình đang được hồi sinh một lần nữa. Không chỉ có đất đâu, những cành cây, lá cây không ngớt reo vui, hát ca trong gió, để những giọt mưa tinh nghịch hôn lên mình. Màu bạc của lá vì bụi giờ thay bằng màu xanh tươi trong nước. Vườn cây mang trong mình một diện mạo mới: tươi tắn và hồng hào. Ngay cả những chú gà, chú chó đang trú trong chuồng cũng kêu lên như đang reo vui. Hạt mưa đan xen, giăng mình thành một màn áo giáp bạc rất cứng rắn mà không ai dám băng mình đến để phá vây cả. Mưa cứ thế, ào ào ngoài trời, lách tách trên lá, lộp bộp trên mặt ao và ầm ầm trên mái phiên.
Lũ trẻ chúng tôi còn gì thích thú hơn khi thấy mưa nữa chứ! Tất nhiên không thể đứng yên nghe mưa đang vẫy gọi được. Những đứa sợ bị ba mẹ mắng, ngồi sát ra bậc thềm, lấy tay hứng nước mưa. Thỉnh thoảng chúng lại đưa nước vào miệng để nếm thử, xem vị nước mưa ra sao, có khác với nước thường không? Còn chúng tôi, muốn thử vị nước mưa thì cứ chạy ra thôi. Sân nhà rộng lớn, chỉ có lũ chúng tôi và mưa, chỉ có giọng chúng tôi kêu nhau và tiếng mưa. Chúng tôi té nước vào nhau, nhảy múa, và có khi chỉ đứng lặng trong mưa thôi, chẳng làm gì cả. Những người lớn đứng ở lán trú mưa, người thì la rầy, kêu vào. Có người lại chỉ đứng lặng yên đó nhìn, không nói gì cả. Họ đang nghĩ gì thế nhỉ? Thích thì mình cứ chơi thôi. Vì đâu có biết bao giờ có mưa nữa, biết có được chơi tiếp hay không?
Đúng vậy, những hạt mưa đến nhanh và đi không báo trước như cách chúng đến vậy. Như tuổi thơ của chúng tôi. Những tia nắng lại chói trang, ông mặt trời lại ưỡn mình ló sau màn mây. Cuộc sống lại tiếp diễn như nó vốn có. Chỉ có chúng tôi là cười khúc khích khi đứa nào cũng bị bố mẹ vừa lau người cho vừa rầy la, chỉ có chúng tôi mới biết những cơn mưa ấy đáng quý và như thế nào.