Có ai nhiều bài tập về nhà như tôi khôngggggggggg ?
Đố các bạn ai lấy cái quần của tôi tôi tôi tôi tôi . chữ nào dài nhất trong câu hỏi
Anh ấy, hai mươi gì đấy
Mạnh mẽ đôi bàn tay
Đôi mắt luôn hy vọng, khát khao mơ mộng
Hoài bão dâng trong lòng
Dù nhiều gian nan vẫn thấy anh cười
Sức mạnh cho bao người
Cùng anh em sát cánh không rời
Đi tự do muôn nơi
Tôi thấy như đang bừng sáng
Triệu trái tim Việt Nam
Cần lắm những con người giúp nhau xây đời
Nâng đỡ nhau không rời
Biển trời bao la bát ngát đây mà
Chúng ta vẫn một nhà
Kề vai nhau dẫu có xa lạ
Ta cùng nhau vươn xa
Đk
Việt Nam ta hướng về khát vọng chiến thắng
Ước mơ giữ trong ánh mắt
Dâng đầy tình yêu mãi trong tim này
Việt Nam ta hướng về khát vọng chiến thắng
Tiến lên dẫu mưa dẫu nắng
Đi về cùng nhau nắm tay vai kề
Tôi cũng ước mơ nhiều lắm
Dần lớn sau nhiều năm
Thôi thúc khiến tôi càng muốn chứng minh rằng
Khao khát tôi ai bằng
Đời nhiều chông gai ý chí kiên cường
Tôi càng thêm phi thường
Đừng lo chi sẽ có những gì
Trên đường dài tôi đi
Tôi thấy như đang bừng sáng
Triệu trái tim Việt Nam
Cần lắm những con người giúp nhau xây đời
Nâng đỡ nhau không rời
Biển trời bao la bát ngát đây mà
Chúng ta vẫn một nhà
Kề vai nhau dẫu có xa lạ
Ta cùng nhau vươn xa
chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3 tuổi , bố mẹ đã gửi tôi ở với ông bà để đi làm , ừ thì biết rằng đi để kiếm tiền nuôi tôi , nuôi gia đình nhưng họ cũng ít khi về thăm con , hay hỏi thăm này nọ tôi vẫn chấp nhận , bình thường , ừ có sao đâu .... tôi ổn mà , đến khi 5 tuổi thì họ về sống cùng với tôi , những ngày tháng đầu tôi hạnh phúc , hạnh phúc lắm , nhưng càng dần về sau tôi lại cảm thấy .... cảm thấy ức nghẹn hằng ngày họ bắt tôi học , học , từ 5 tuổi tôi đã phải tính các phét tính có 4 chứ số , đọc thuộc hết các bảng nhân bảng chia , làm những bài tập của học sinh lớp 3 lớp 4 lúc ấy , tôi thèm lắm cái cảm giác được chơi cùng bạn bè , có những lần nhìn qua khe cửa thấy lũ bạn rủ nhau chơi nhảy dây này nọ , mà tôi chảy nước mắt , ở độ tuổi này đáng nhẽ tôi phải được vui chơi là chính nhưng không học học là quan trọng nhất , tôi lúc nào cũng nghe lời bố mẹ , cố gắng học thật tốt nghe lời , năm nào cũng được giấy khen học giỏi thi này thi nọ, nhưng cho đến năm tối lên cấp 2 tôi đã bắt đầu Yêu , chả biết vì lí do gì mà tôi lại yêu sớm thế , bắt đầu có cảm giác thích một ai đó , nhưng hồi ấy chỉ thích đơn phương và không nói cho ai biết , rồi dần dần tôi sao nhãng học hành , kết quả tụt thấp bài kiểm tra bắt đầu xuất hiện những con 5 ,6 thậm chí là 2 tôi giấu bố mẹ những bài kiểm tra ấy và rồi cũng bị phát hiện , họ la mắng quát tháo thậm chí đánh , tát tôi '' tao không có đứa con như mày '' '' mày nhìn con *** xem , nó lúc nào cũng đứng nhất lớp , còn mày thì ? '' '' mày chỉ mỗi việc ăn với học mà cũng không xong , mày nghỉ mẹ mày đi '' '' học nốt lớp 9 tao cho mày đi làm '' những lần đầu tiên nghe những lời chửi bới xúc phạm ấy , tôi suy sụp , nhưng ai biết được , ngày nào họ cũng lặp lại những câu nói đó thường xuyên , thậm chí còn thậm tệ hơn nhiều ,lên lớp 7 , tôi đã tìm ra thứ giúp tôi giảm stress là Face , tôi dùng Face để kết bạn , nch với bạn bè , hay là crush , tôi cảm thấy họ còn yêu thương quan tâm hơn chính bố mẹ mình rồi họ cũng cấm tôi chơi facebook bắt tập trung vào học hành , nhưng tôi vẫn dùng trộm , lên lớp 8 tôi bắt đầu biết tán tỉnh , thả thính , rồi dần dần đánh nhau , cúp học , chia bè kéo phái trở thành một đứa học sinh hư hỏng , tôi của lúc này là người mà lúc nhỏ tôi cực ghét nhà trường biết , bố mẹ biết , họ lại càng xúc phạm tôi thậm tệ hơn , '' mày cút khỏi nhà , mày không phải ở cái nhà này nữa , tao mà biết mày khốn nạn như thế này tao đã đéo thèm đẻ mày ra rồi , sao mày không chết luôn đi cho xong , tao thà không có con còn hơn có loại người như mày , họ bắt đầu lôi tôi ra so sánh , hết với còn nhà người ta , thậm chí là một con chó , con bò họ chỉ xúc phạm đánh đập , họ nói thôi thay đổi làm họ thất vọng mà chả bao giờ hỏi lại vì sao tôi đổi thay ? ......... rồi đến bây giờ thì tôi cũng chẳng có gì làm động lực phấn đấu chán nản , nhiều lúc có suy nghĩ tiêu cực , dần dần trở nên ít nói , ít cười , mỗi khi gặp bàn bè họ cứ tưởng tôi hạnh phúc , nhưng không .......... tôi không Hạnh Phúc
dù đăng lên đây là không đúng nhưng tôi cảm thấy thoải mái , có khóa nick cũng được
Đố vui nhá:
Tôi không có phổi, nhưng cần không khí để thở
Tôi không có miệng, nhưng cần những thứ dễ cháy để ăn
Nếu cho tôi nước tôi sẽ chết
Tôi là ai ???
Bạn nào đoán được câu trả lời thì bạn đó rất thông minh đẹp trai xinh gái
ai biết lấy kiếm gỗ ra dùng trong ninjaschool chỉ tôi tôi like 10 lần
Một người làm cho tôi k vui (1 cảm giác thoáng qua thôi trong nhịp sống hối hả thường ngày )vào lúc này chính là người đã kp vs tôi nhưng đã xóa tôi đi chỉ vì một lí do nào đó.Nếu pạn k muốn kp vs tôi thì hãy nói ngay từ đầu đừng để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn .Tôi cg chẳng phải suy nghĩ nhiều về chuyện này vì tôi luôn là người sống lạnh lùng với tất cả và tôi cg đủ lớn để yêu thích hay ghét một cại đó
P/s: tôi viết ntn k phải để ám chỉ ai đó nhưng nếu người đó có đọc đk những dòng này thì xin hãy suy nghĩ lại về bản thân, mk vậy thôi
Dạo này gần tết có rất nhiều kẻ lưu manh. Chúng đã cướp xe của tôi. Những ai có xe đạp thì nếu mk gặp ai ( ko quen biết) mà biết tên mk và bố mẹ. Bạn phairgoij điện cho bố mẹ. Tuyệt đối ko cho chúng lên xe
Cận trọng (ko cần nội quy chỉ nhắc nhở )