Trong tuổi học sinh của mỗi chúng ta, ai cũng có những kỷ niệm không thể nào quên với thầy cô giáo cũ đã từng dạy dỗ mình. Đó là những kỷ niệm gắn bó, những kỷ niệm thiêng liêng khắc sâu trong trái tim trí nhớ của mỗi chúng ta, theo chúng ta tới suốt cuộc đời của mình.
Với tôi, tôi có một kỷ niệm không bao giờ có thể phai mờ, một kỷ niệm sâu sắc suốt đời không thể quên với người thầy đáng kính nhất của cuộc đời mình. Thầy không chỉ là người thầy dạy dỗ tôi con chữ, trí tuệ mà còn là người cha dìu dắt tôi trong những ngày bỡ ngỡ tới trường, trong lúc còn ngơ ngác chưa hiểu hiểu sự đời.
Đó chính là thầy giáo dạy tôi những năm tiểu học. Một kỷ niệm vô cùng đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình, khi tôi lần đầu ngây thơ, ngỡ ngàng bước chân vào lớp một với biết bao nhiêu lạ lẫm, mới mẻ, biết bao cảm xúc bồi hồi, khi tất cả với tôi đều mới mẻ, thầy cô giáo mới, bạn bè mới…
Trong ngày trọng đại của đời mình, sau khi lễ khai giảng kết thúc tất cả học sinh đều được phân công về lớp của mình để học buổi học đầu tiên. Một buổi học vô cùng ý nghĩa. Và để gặp gỡ trao đổi với giáo viên chủ nhiệm làm quen với bạn bè của mình, ngôi nhà mới sẽ theo chúng ta trong những năm tiểu học.
Khi thầy Hoàn bước vào, trông dáng người nhanh nhẹn hoạt bát của thầy, nhìn nụ cười ấm áp ấy tự dưng tôi có cảm giác thầy thật gần gũi thân thuộc tựa như ba mình ở nhà. Trên mái tóc thầy đã có đôi sợi bạc, thể hiện sự nhọc nhằn của thời gian sương gió.
Khuôn mặt thầy vô cùng quắc thước, trên bàn tay cầm phấn có nhiều nếp năm thể hiện việc thầy phải vất vả vì học sinh nhiều.
Thầy bước đi trên bục giảng, tự giới thiệu về mình, rồi ra hiệu cho chúng tôi giữ trật tự, thầy kể về những điểm thầy thích những gì thầy mong chờ ở chúng tôi. Thầy cũng sẽ là thầy giáo chủ nhiệm chúng tôi trong năm năm tiểu học.
Giọng thầy du dương ấm áp cho chúng tôi một cảm giác vô cùng gần gũi thân thuộc, trong ngày đầu tiên tới trường tôi luôn ấn tượng bởi vẻ gần gũi giản dị thân thiện của thầy, khác hẳn với những gì tôi thường tưởng tượng về thầy cô giáo ở trường tiểu học nghiêm nghị, xa cách.Sau khi thầy bắt đầu viết những chữ cái đầu tiên để đưa chúng tôi vào một thế giới mới thì cũng là lúc tôi biết tới chữ viết trong cuộc đời mình.
Tôi mở vở bắt đầu cầm bút, tô theo nét vẽ có sẵn trong cuốn tập tô, những chữ viết đầu tiên run run, khiến tôi vô cùng lo lắng, xiên xẹo. Tôi sợ mình sẽ bị thầy mắng nên nét chữ càng quýnh quáng lại với nhau.
Thấy vậy, thầy Hoàn vội vàng tới và nắm lấy tay tôi rồi từ từ đưa tay tôi theo nét chữ khiến tôi tự tin hơn hẳn, những chữ viết sau dần dần đẹp hơn, rồi cho tới khi tôi tự tin viết thì thầy mới buông bàn tay tôi ra.
Nhìn khuôn mặt phúc hậu của thầy khiến tôi vô cùng cảm thấy ấm áp, nó thật gần gũi và thân thiết biết bao, khuôn mặt đó cứ bên cạnh tôi cho cả khi ngủ nó cũng vào trong giấc mơ của tôi.
Buổi học đầu tiên của tôi với người thầy đáng kính mà tôi không bao giờ quên đó chính là thầy Hoàn, người đã dạy cho tôi những nét chữ đầu đời biến tôi từ một kẻ không biết gì thành một con người cái gì cũng biết.
Công lao trời biển của thầy tôi luôn ghi khắc trong tim không bao giờ quên. Nó cũng giống như câu danh ngôn “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài” mà thầy đã tặng chúng tôi trước khi chia tay mái trường tiểu học thân thương đó.
Mỗi lần nghe lại câu nói" Những nơi đẹp nhất là những nơi chưa từng đi qua, thời gian đẹp nhất là thời gian không thể trở lại", lòng tôi lại rạo rực một nỗi nhớ khôn nguôi về thời học sinh đã từng bước qua. Bước vào những hồi ức thời niên thiếu, có những người chỉ như chiếc bóng âm thầm, lặng lẽ như cơn mưa rào chợt đến chợt đi nhưng có những người lại lưu lại dấu ấn như nét khảm trên phiến đá in dấu trên dòng thời gian miên viễn. Đó là một người giáo viên tôi luôn hết mực tôn trọng và yêu quý - cô Hường dạy môn Ngữ Văn 11, cô là người tâm huyết với sự nghiệp "trồng người". Mỗi bài học, cô luôn tìm kiếm và đổi mới phương pháp để truyền đạt kiến thức hay nhất đến với học sinh. Có người cho rằng cô nghiêm khắc trong việc dạy và học nhưng tôi lại không cho là như vậy. "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi", sự nghiêm khắc ấy là yêu thương,là hết thảy tấm lòng mà cô muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho những đứa con thân yêu của mình. Bởi vì nó thật sự xuất phát từ mong muốn chúng tôi bước qua những sai lầm, hoàn thiện hơn "tôi" của ngày hôm qua và luôn hướng đến tương lai với đôi mắt ướt đẫm màu xanh hi vọng. Cô nghiêm túc trong quá trình dạy và học là thế nhưng những hoạt động cùng lớp, cô luôn đồng hành và đưa ra định hướng công việc nhất là những lời khuyên của một người lái đò lão luyện. Chỉ mong sao mỗi chuyến đò qua sẽ chở những đứa con cập đến bến bờ của tri thức, đến nơi nuôi dưỡng tâm hồn trong sạch .Tôi luôn cảm thấy tâm đắc một câu nói "Dẫu có ngoái lại trăm bận, có gọi đến khản cổ trăm lần thì tuổi trẻ cũng không thể trở lại". Vì thế, tôi càng trân trọng quỹ thời gian khi còn là học sinh giờ đây chỉ tính bằng ngày mà tôi đang có với những người cả một thời theo chân gắn bó. Sau này, mỗi người sẽ bay về những phương trời xa xôi khác nhưng sẽ không ai quên được hành trình gắn bó với mái trường Trần- nơi đã từng in dấu bước chân tôi mỗi sớm mai, nơi mà những hoài bão ước mơ được nảy mầm. Đánh dấu cột mốc tuổi 18, kết thúc quãng thời gian áo trắng đồng phục “cắp sách đến trường” để rồi tất cả được lưu giữ trong kho tàng ký ức mỗi khi trở về hoài niệm những ngày tháng vô tư còn ngây dại ấy bởi đơn giản “Tuổi trẻ như một cơn mưa rào, cho dù bị cảm, tôi vẫn muốn quay lại để ướt thêm lần nữa”. Tôi sẽ luôn nhớ về cô với những kỉ niệm đẹp nhất, sự kính trọng vô bờ đối với nhà giáo tâm huyết ấy về mái trường Trần Hưng Đạo cất giữ bao hoài bão tuổi trẻ trong ngăn kéo đẹp đẽ nhất của trái tim.