“Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo. Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền”. Khi hát những câu hát này em lại nhớ ngay đến cô Nhàn, cô giáo chủ nhiệm lớp 5A10 và cũng là người dìu dắt chúng em trong năm học vừa qua.
Cô giáo lớp em có một dáng người thon gọn, cân đối, mái tóc đen bóng luôn được cô xõa ngang vai khiến cho bạn nữ nào cũng phải trầm trồ khen ngợi. Trên khuôn mặt trái xoan của cô đôi mắt to, đen láy, luôn nhìn chúng em với ánh mắt thương yêu, trìu mến. Mũi cô thanh tú, đôi môi luôn nở những nụ cười thân thiện được cô khéo thoa một chút son hồng thật đẹp. Khi cười, cô để lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp. Cô sở hữu một làn da trắng hồng, trang điểm chút phấn. Khi đến lớp, cô luôn mặc bộ áo dài trông rất thướt tha.
Cô Nhàn rất tận tụy dạy chúng em, cô giảng bài rất hay. Ở lớp, những bạn học sinh kém, không hiểu bài, cô đều ân cần giảng dạy, chỉ bảo từng li, từng tí. Hằng ngày, khi trống vào học vừa dứt cũng là lúc cô bước vào lớp. Sau vài phút ổn định và kiểm tra bài cũ, lời giới thiệu bài mới của cô vang lên cuốn hút cả lớp. Cô viết những nét chữ tròn trịa và mềm mại lên bảng. Cả lớp im phăng phắc chỉ còn nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt đưa trên giấy. Cô đọc bài, giọng của cô ngân vang ấm áp, thánh thót. Cô dẫn dắt chúng em tìm hiểu bài qua các câu hỏi, các vấn đề thảo luận. Ánh mắt cô lúc dịu dàng tha thiết, lúc xa xăm vời vợi. Thỉnh thoảng cô đưa bàn tay với những ngón tay thon nhỏ lên vuốt vuốt mái tóc dài, điềm tĩnh chờ chúng em trình bày câu trả lời. Bỗng “Tùng!Tùng!Tùng!” một hồi trống vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc nhưng cả lớp vẫn còn luyến tiếc vì lời giảng say sưa hút hồn, vì cử chỉ yêu mến và tình cảm cô dành cho học trò.
Dù sau này sẽ không được cô dìu dắt nữa nhưng chúng em sẽ luôn ghi nhớ những kỉ niệm khi ở bên cô. Mỗi khi cô Nhàn giảng bài đều có sức hấp dẫn kì lạ và rất riêng. Cô đã tạo cho chúng em nhiều cơ hội khám phá những điều hay vẻ đẹp muôn màu của kiến thức. Điều đó làm chúng em thích thú và ước ao cô luôn là cô giáo dạy chúng em trong những năm học tới
Mỗi ngày đến trường, em đều gặp cô giáo chủ nhiệm nhưng hôm thứ ba tuần trước, lớp em có tiết học kể chuyện. Trong tiết học đó, cô giáo chủ nhiệm của lớp em, cô Ngân trông thật là hiền dịu, bao dung và đầy kính mến.
Hôm nay là thứ ba, lớp em có tiết kể chuyện. Ngay trong tiết học đó, cô Ngân trông thật là duyên dáng và đầy kính mến.
Sau khi tiếng trống trường giòn giã vang lên. Cô Ngân bước vào lớp. Hôm nay cũng như bao buổi học khác. Trông cô thật là giản dị nhưng gần gũi và dễ mến.
Cả lớp em đứng nghiêm chào cô. “Cô chào cả lớp, hôm nay chúng ta học bài nhé! Nụ cười của cô như nụ hoa sớm hé nở mới dịu dàng, dễ mến làm sao! Mái tóc của cô mượt mà đen óng lúc nào cũng thơm mùi hoa bưởi, mùi bồ kết nấu với lá chanh. Khuôn mặt của cô tròn đi cùng với nước da trắng. Đôi mắt cô đen và sâu nhìn chúng em trìu mến. Chiếc áo dài màu hồng hôm nay cô mặc càng làm cho dáng cô thêm mềm mại hơn. Đôi guốc cao gót màu hồng có vẻ như làm cô cao thêm nhiều.
“Tiết học bắt đầu. Hôm nay chúng em học bài: Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai.” Cả lớp em còn đang không biết Mĩ Lai ở đâu nên rất tò mò. Cô cầm viên phấn trắng viết lên bảng. Chữ của cô mới đẹp làm sao. Từ tay cô, dòng chữ nắn nót Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai hiện ra trước mắt em. Cô bắt đầu kể, cả lớp em yên lặng nghe cô kể. Giọng cô thật trầm ấm, lúc trầm lúc bổng. Theo lời cô, chúng em như được đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng và tàn bạo, vô nhân tính của những người lính Mĩ tàn ác kia. Khi cô kể đến đoạn lính Mĩ xả súng vào đoàn người dân vô tội, giọng cô như nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em chợt nhìn thấy cô quay ra cửa, cô đưa tay vội quệt giọt nước mắt lăn trên má. Không gian như chìm xuống. Gió như ngừng thổi để nghe cô kể. Cả lớp em ai cũng rưng. Rồi cô kể đến đoạn người cựu chiến binh Mĩ đến Mĩ Lai kéo những khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ tội với linh hồn những người đã khuất. Giọng cô vui hẳn lên. Nghe nó sao trong trẻo và thánh thiện quá vậy. Lòng em cũng vui sướng biết nhường nào.
Bây giờ đến phần tập kể chuyện. Cô đi xuống dưới lớp ân cần chỉ bảo tận tình chúng em. Bạn Hoa lúng túng, chưa nhớ rõ được nội dung câu chuyện, cô đã gợi ý bằng những lời nhẹ nhàng. Thế là bạn ấy nhớ lại và kể được cả đoạn của mình. Bạn Hùng học giỏi văn lên đã kể trôi chảy và cô rất vui, cho bạn điểm 10. Cả lớp em ai cũng muốn được cô gọi kể trước lớp. Cô khen cả lớp và thưởng cho cả lớp một tràng vỗ tay giòn giã. Cô cười rất tươi. Em ngắm nhìn cô, thấy cô lúc đó thật đẹp. Em biết cô rất hài lòng về những điều cô đã dạy cho chúng em.
Cô Ngân ơi, dù mai em có xa ngôi trường này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cô. Nhớ những điều cô đã kể cho em có một vụ thảm sát ở Mĩ Lai đau thương như thế. Em hứa với cô sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng là học trò của cô. Cô ạ, một ngày không xa em sẽ đến Mĩ Lai, em sẽ thắp nén hương thơm để tưởng nhớ những người dân vô tội. Cô Ngân ạ. Nhờ cô em thêm yêu đất nước mình hơn
" Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa...Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy". Mỗi khi nghe bài hát ấy vang lên trong radio, em lại nhớ đến cô giáo dạy văn của em: cô Hoa- người mẹ hiền thứ hai.
Cô là giáo viên chủ nhiệm và cũng là giáo viên dạy văn của em. Cô giáo em là một người phụ nữ rất truyền thống với mái tóc dài đen mượt óng ả, mỗi lần cô bước đi, mái tóc cũng thướt tha sau bờ vai nhỏ nhắn. Gương mặt của cô ưa nhìn, đầy đặn tô điểm là cặp mắt đen láy và ánh lên sự thông tuệ. Cô cười đẹp lắm, nụ cười truyền bao cảm hứng, niềm vui cho những học sinh như chúng em. Cô hay mặc áo dài, dáng người cô khá cao và gọn, tà áo dài càng tô điểm cho sự dịu dàng của cô. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ ấm áp hiền hậu. Đối với em, cô lúc nào cũng hoàn hảo, cô càng đẹp hơn khi đang say sưa giảng bài. Tuy em không phải một học sinh hết mực yêu môn văn nhưng em vẫn không thể không say cùng bài giảng rất hấp dẫn của cô. Mỗi lần đứng lớp, cô mặc áo dài. Khi bộ xanh nhạt có thêu bông sen tinh tế, khi màu trắng tinh khôi, khi màu tím đằm thắm. Những tà áo dài thướt tha kết hợp mái tóc dài tạo nên một hình thể rất hài hòa. Hôm nay chúng em được nghe giảng về một bài văn mới, cô giảng giải cho bọn em từng chút một, kể những câu chuyện rất hay xoay quanh bài học ấy để bọn em có thêm hứng thú. Cô giảng rất say sưa, từng cử chỉ nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như biết nói , chất giọng trời phú củ một giáo viên văn rất dễ đi vào lòng người. Nụ cười của cô luôn nở trên môi cô dịu dàng mỗi khi chúng em trả lời đúng câu hỏi cô đưa ra. Có lẽ cô đang vui vì những đứa học sinh của mình lại chăm chú và ngoan ngoãn đến vậy. Khi cô viết bảng, cánh tay đưa lên hạ xuống, từng nét chữ nắn nót xinh xắn hiện dần trên những ô bảng đen. Tà áo dài trắng cũng rung rinh theo từng lần đưa phấn nổi bật trên bục giảng một dáng người mềm mại thướt tha.
Kết thúc bài học, em được cô khen rằng hôm nay học rất tốt, em vui mừng biết bao. Em hứa lần sau sẽ cố gắng hết mình học thật tốt để được cô khen ngợi và biểu dương. Dường như em đã yêu môn văn mất rồi, yêu quý người cô giáo ấy hàng ngày đang truyền cho em những nhiệt huyết của mình.
Nghề giáo- ôi sao cao quý đến vậy. Cô luôn là người giữ lửa, truyền lửa cho bao thế hệ học sinh như chúng em. Cô trở thành người mẹ kính yêu, đưa em đến với tri thức, hướng em trở thành một con người tốt cho xã hội. Em luôn mãi nhớ về người lái đò âm thầm ấy.