NP

ĐỀ 3: Viết một bài văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm về một kỉ niệm thời thơ ấu *****( cs thể ko chép mạng được ko ạ)****

LM
3 tháng 1 2022 lúc 19:02

Tham khảo:

Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.

Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....

Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay. Bài viết: Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi

Bình luận (2)
LM
3 tháng 1 2022 lúc 19:08

Bài văn đây : 

Trong cuộc sống này , ai cũng có một kỉ niệm đáng nhớ và không bao giờ quên được phải không ? Nó có thể là chuyện vui hay chuyện buồn . Nhưng sau tất cả điều mà đáng chú ý là chúng ta có thể nhớ mãi cho đến bây giờ . Tôi cũng có một câu chuyện mà nó làm cho tôi nhớ mãi tới bây giờ . Câu chuyện như thế nào các bạn hãy lắng nghe tôi kể nhé !

 

Tôi và Linh đã từng là một đôi bạn thân đã sắp trở thành tri kỉ rồi . Linh là một người thành phố chuyển đến chỗ tôi sống vì lí do là bố cô ấy đi công tác , cô ấy chuyển đến chỗ tôi vào năm ngoái .

Lần ấy trong một lần mà tôi đang vui chơi với các bạn ở ngoài bờ ruộng thì thấy có một chiếc xe dịch vụ chở hàng đi qua chúng tôi đoán chắc là đã có người chuyển đến nơi này sống rồi . Sau đó chúng tôi chạy một mạch về nhà để nói với bố mẹ . Nhưng khi chạy về nhà thì thấy chiếc xe chở hàng dừng ở ngôi nhà ở bên cạnh nhà tôi . 

Vì mới có người chuyện đến nên là xóm tôi họ cũng lại hỏi thăm dối dít nhiều lắm cả bố mẹ tôi cũng lại hỏi thăm nữa . Chúng tôi cũng đi theo bố mẹ xem , thì ra trong gia đình này có một cô con gái nhỏ tên là Linh .

Linh cũng chuyển đến trường tôi học và cô ấy học luôn ở lớp tôi . Thoạt đầu Linh phải ngồi một mình và cả lớp ghét cô ấy lắm . Tôi cũng không biết sao họ ghét Linh vậy , có lẽ là bởi Linh là một cô gái ít nói với cả cô cũng không hay bắt chuyện với các bạn trong lớp ai hỏi gì cô cũng gật gật lắc lắc . Bọn con gái lớp tôi nhìn cô ấy như vậy thì túm tụm lại nói tôi ấy , còn lũ con trai thì lại chọc ghẹo , rồi kéo hai cái bím tóc của cô . Nhiều lúc bị các bạn bắt nạt nên cô cũng khóc nhưng không ai giúp cô cả .

Rồi có một lần khi mà cô giáo tôi xếp chỗ thì tôi lại được sắp ngồi với Linh , Các bạn tôi liền nói chọc ghẹo tôi :

-Ôi ! xui rồi Uyên ạ ! thế là ngồi với bạn ấy mà làm tự kỉ nhé !

làm cho tôi cũng ghét Linh . Mấy ngày đầu tôi lúc nào cũng liếc nhìn Linh mà không bao giờ chơi với bạn ý . Sau những ngày mà sắp thi học kì có những bài toán khó tôi không giải được phải nhờ đến Linh vậy là Linh dạy cho tôi cách làm . Nhiều lần như thế tiếp xúc được với Linh tôi cảm giác cô ấy là một người rất tốt và thân thiện . Từ lúc đó tôi bắt đầu chơi thân với Linh , lúc nào tôi và Linh cũng bám lấy nhau . Thoạt đầu mấy bạn tôi cũng kì thị tôi như Linh nữa nhưng sau rồi cũng bỏ qua và Linh lại được cả lớp mến và chơi với . 

Chúng tôi kể từ đó trở thành một đôi bạn thân . Lúc nào chơi cũng như học cũng có nhau . Nhiều lúc tôi hoặc Linh còn xin phép bố mẹ cho chúng tôi cùng nhau học ,cùng nhau ngủ . 

Nhưng rồi ngày ấy cũng đến , cái ngày mà tôi đã đi mua cho Linh một món quà gọi là kỉ niệm bạn bè với nhau xuất 1 năm , đó là một chiếc bím tóc rất đẹp . Tôi nghĩ Linh sẽ thích lắm , nhưng về nhà thấy xe dịch vụ chuyển nhà lại đến , Linh chạy ra và bảo là cô ấy cùng bố mẹ sẽ chuyển đi nơi khác . Vì bố cô lại phải đi công tác ở nơi khác . Tôi không tin vào tai mà nước mắt cứ thế chảy dàn dụa . Cuối cùng thì tôi cũng đưa món quà ấy cho Linh . Chiếc xe sau đó từ từ khởi động , Linh cũng lặng lẽ chèo lên xe . Bóng cô ấy cũng khuất dần xa xa . Bố mẹ tôi đã an ủi tôi rằng cô ấy sẽ còn về đây nữa nhưng tôi biết đó chỉ là lời an ủi sao Linh còn có thể về đây được nữa

Đó là một kỉ niệm mà làm tôi nhớ mãi đến bây giờ , lần mà tôi đã được gặp một người bạn tốt . Người mà đã luôn giúp đỡ tôi lúc khó khăn . Cho dù mai sau có những kỉ niệm nó cao đẹp và đáng nhớ đến thế nào , thì đối với tôi cái kỉ niệm này vẫn là cái kì niệm đẹp đẽ và đáng nhớ nhất .

Em tham khảo xíu nha nhiều câu trên mạng

Bình luận (0)