Cho đoạn văn sau:
Một gia đình nọ vừa dọn đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc ăn sáng, đứa con thấy bà hàng xóm quăng tấm vải lên dàn phơi. "Tấm vải bẩn thật!" Cậu bé thốt lên. "Bà ấy không biết cách giặt, hoặc bà ấy cần một thứ xà bông mới để có thể giặt sạch sẽ hơn." Người mẹ nghe thấy nhưng im lặng. Cậu bé vẫn tiếp tục lời bình phẩm ấy mỗi lần bà hàng xóm phơi tấm vải.
Ít lâu sau, vào một buổi sáng, cậu bé vô cùng ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch nên cậu nói với mẹ: "Mẹ nhìn kìa! Bây giờ bà ấy đã biết giặt tấm vải trắng tinh sạch sẽ rồi!" Người mẹ đáp: "Không, sáng nay mẹ mới lau kính cửa sổ nhà mình đấy"
Viết đoạn văn (khoảng 7-10 câu) nêu suy nghĩ của em về ý nghĩa của câu chuyện trên.
– Cậu bé quan sát tấm vải qua khung cửa số, thấy tấm vải không có màu trăng tinh nên kết luận tấm vải bẩn và bà hàng xóm không biết cách giặt giũ…
Cho đến ngày thấy tấm vải trắng sáng cậu bé mới thay đổi cách nghĩ về người chủ của nó, cậu cho là bà ấy đã biết giặt đồ, tấm vải bẩn đã trắng lên. Không ngờ, điều thay đổi không phải là tấm vải và người chú cúa nó mà chính là khung cửa sổ nhà cậu bé.
– Khung cửa sổ là ẩn dụ cho khung cửa tâm hồn. Cậu bé mắc phải sai lầm là đánh giá người khác qua cái nhìn chủ quan và đầy định kiến của mình. Bằng cái nhìn và ý nghĩ xấu về người khác, cái gì dưới con mắt cậu cũng trở nên xấu xí.
– Trước khi phê bình ai, ta nên kiểm tra trước phẩm chất cái nhìn của ta: xuất phát từ động cơ gì, từ thiện chí ra sao đối với người khác. Đùng xét nét, hẹp hòi với người khác cũng như không nên vội vàng đánh giá, kết luận về họ khi chưa xem lại cách nhìn nhận, đánh giá của mình.
– Trong cuộc đời cũng như thế: Mọi sự tuỳ thuộc vào độ sạch sẽ của “khung cửa sổ” mà qua đó chúng ta quan sát các sự việc! Con mắt là cửa sổ tâm hồn, ta hãy lau sạch cửa số tâm hồn của mình bằng sự thiện chí, công tâm, khách quan và cầu tiến.
Mik chỉ làm đc thế thôi!