Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Yên Bái , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 1
Số lượng câu trả lời 1126
Điểm GP 113
Điểm SP 1063

Người theo dõi (29)

UN
H24
NH
M9
DL

Đang theo dõi (8)

KS
MH
DQ

Câu trả lời:

B

Câu trả lời:

- Sách: Mắt biếc

- Tên: Nguyễn Ngọc Linh

- Khối: 7

- Tóm tắt: Là một câu chuyện dài, từ nhỏ xíu đến khi trưởng thành. Nhân vật chính là Ngạn, người con gái Ngạn thương là Hà Lan, đôi bạn cùng làng Đo Đo, từ nhỏ học chung lớp một ở lớp thầy Phu trường làng.

     Và câu chuyện của họ bắt đầu từ đó. Cả hai chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, rồi rất nhiều biến chuyển xảy ra. Cái tên “Mắt biếc” là do bà nội của Ngạn đặt cho Hà Lan bởi vì đôi mắt Hà Lan đẹp và mộng mơ. Học chung cấp một, Ngạn thường bảo vệ Hà Lan trước những trò chơi chọc nghẹo của bọn con trai trong lớp. Gần nhà hai đứa có một khu rừng sim rất đẹp, cả hai dẫn nhau đi vào đây chơi, hái sim ăn, leo trèo bắt trứng chim … vào mùa hè thì hái trâm ăn. Đương nhiên Ngạn lúc nào cũng giành được leo trèo thay cho Hà Lan. Từ lớp sáu cả hai phải lên xã học vì trường làng chỉ có cấp một. Ngạn và Hà Lan đều ở nhờ nhà người thân, mỗi cuối tuần đôi bạn đạp xe trở về làng cùng nhau, có khi ghé vào rừng sim chơi.

     Ngạn lưu giữ những bài hát mình sáng tác vào một cuốn lưu bút, đó là tất cả tâm tư tình cảm của Ngạn suốt năm cấp 2. Có một lần, Hà Lan qua nhà Ngạn ở nhờ để học bài chung, thấy cây đàn guitar Hà Lan mới nói “Ngạn đàn cho Hà Lan nghe đi”, sau màn độc tấu đàn hát, Hà Lan mới hỏi bài này của ai sáng tác, Ngạn rụt rè hồi lâu bảo là của nhạc sĩ Cung Tiến, thật ra thì Hà Lan cũng biết là do Ngạn sáng tác rồi. Cả hai là đôi bạn thân thiết và dính vào nhau như sam, nhưng định mệnh không cho họ đến với nhau.

     Đến cấp 3 thì lên Thành Phố học, không còn học chung trường chung lớp nữa, vì trường nam và trường nữ được chia thành 2 trường riêng biệt. Ngạn biết chơi đàn guitar thùng và sáng tác nhiều bài hát, có hát cho Hà Lan nghe về tình cảm của Ngạn, nhưng Ngạn là người nội tâm rụt rè nên chưa bao giờ thổ lộ tình cảm cho Hà Lan. Năm cấp 3 cả hai cùng lên Thành Phố học. Ngạn ở nhà ông chú bán thuốc tây, chú ấy có 3 người con, con trai đầu là Quân lớn hơn Ngạn một tuổi, còn Hà Lan ở nhà bà cô, nhà khá dã. Quân ở lại lớp năm lớp 10 nên cũng học chung lớp với Ngạn, ba Quân nhờ Ngạn kèm việc học cho Quân. Quân là người khá là đểu, chiêu trò với con gái. Quân chạy xe sirius màu đỏ, chắc là ngầu lắm còn biết chơi guitar điện nữa, còn biết đi bar nhảy nhót, chỉ có điều học dở thôi.

     Một lần nọ, Hà Lan qua nhà Ngạn mượn sách, khi đó Quân cũng có nhà và thế là Quân mời Hà Lan vào nhà chơi, hai người đã biết nhau từ đó và hai người đã yêu nhau. Ngạn thì ngậm ngùi buồn nhưng không nói ra và Quân vốn là người ham chơi, không lo học, quậy phá. Một thời gian sau Quân quen Bích Hằng bỏ rơi Hà Lan, cô ấy gặp Ngạn khóc lóc, Ngạn điên máu lên đánh lộn bầm dập với anh họ mình là Quân. Cuối cùng Ngạn cũng không nói lên được tình cảm của mình cho nên nhiều ngang trái xảy ra. Các bạn nam đừng như Ngạn nghen, ế luôn đó. Thời gian sau, Quân bỏ rơi Bích Hằng quay lại với Hà Lan, Quân nói “Bích Hằng chán xừ”, Hà Lan biết tình cảm của Ngạn nhưng mãi chỉ xem Ngạn là bạn mà thôi, để giữ tình bạn bền lâu thì không nên tiến đến tình yêu và có lẻ Hà Lan thích dân thành phố sành điệu. Cuối cùng thì chuyện động trời ấy cũng xảy ra, Quân và Hà Lan ăn kem trước cổng >> Quân làm Hà Lan có bầu. Lúc này là khoảng thời gian hết cấp 3, Quân sẽ đi nghĩa vụ vì không đậu nổi Đại học. Hà Lan khóc rất nhiều, Ngạn ở bên Hà Lan để an ủi, Ngạn hỏi Hà Lan là khi nào làm đám cưới, Hà Lan xấu hổ đáp “khi nào anh Quân về thì làm đám cưới”.

     Nhưng sự thật thì Quân lấy Bích Hằng làm vợ và chuyển đi nơi khác sống, không còn liên lạc.

     Con của Hà Lan tên là Trà Long, sau khi Ngạn học Sư Phạm tại Quy Nhơn, Ngạn trở về làng Đo Đo dạy học. Trà Long tuy là con của Hà Lan nhưng được Ngạn chăm sóc từ nhỏ, Ngạn xem như con của mình, hai chú cháu rất thân, có lẻ dù chuyện gì xảy ra thì Ngạn vẫn còn thương Hà Lan rất nhiều. Còn Hà Lan thì sống trên thành phố được cô hỗ trợ mở tiệm may mặc, vì vậy bận rộn lắm. Hai người ở hai nơi, thỉnh thoảng Ngạn đưa Trà Long con Hà Lan lên Thành phố thăm mẹ.

     Trong những năm đó Hà Lan cũng có những mối tình chóng vánh nhưng mà không đi đến đâu, bởi vì sau khi biết Hà Lan có con dưới quê thì ai cũng cao chạy xa bay không để lại dấu vết, vì không muốn đổ vỏ cho người khác. Cuối cùng, Trà Long cũng lớn khôn và cô ấy quyết định học sư phạm rồi trở về làng Đo Đo dạy học, hai chú cháu trở thành đồng nghiệp của nhau. Thời gian càng về sau Trà Long chớm nở tình cảm với chú Ngạn, Ngạn cũng dần có tình cảm với Trà Long nhưng không phải vì thương Trà Long mà là vì Hà Lan, Ngạn không thể quên được hình bóng Hà Lan bên trong Trà Long. Ngạn nhận ra rằng mình không phải thương Trà Long nhưng bởi vì Trà Long quá giống mẹ ngày xưa nên Ngạn mới phát sinh tình cảm, thật sự đó chỉ là ảo giác. Không thể nào tiếp tục sống ở làng Đo Đo được nữa, Ngạn không còn muốn bị mắc kẹt ở đây, bởi vì quá khứ cứ làm Ngạn tương tư mãi về Hà Lan. Và rồi Ngạn quyết định ra đi, đi thật xa nơi này trên một chuyến tàu với những dòng thư cuối để lại cho mẹ con Hà Lan.

_____________________________________

- Nhân vật chính trong sách: Ngạn, Hà Lan, Dũng, Trà Long, Hồng.

+ Ngoài ra trong sách còn có các nhân vật phụ như: Cậu Huấn, Cô của Hà Lan, Bích Hoàng, Ba của Ngạn, Bà nội của Ngạn, Linh.

- Em thích nhất là phần khi mà Hà Lan mang thai và dọn đến khu phố khác.

- Em thích cuốn sách này vì: Câu truyện "mắt biếc" cảm động và lưu luyến, đọng lại trong tim của mỗi đọc giả. Câu truyện nói về một làng quê bình dị và tuổi thơ của những đứa trẻ thôn quê. 

- Em đánh giá cuốn sách này 5 SAO.