Hướng dẫn soạn bài Mùa xuân của tôi

KV
Xem chi tiết
NT
9 tháng 12 2016 lúc 19:30
NDphần ...tu ..đến
1P1 từ đầu đến mê luyến mùa xuân
2P2 tiếp theo đến mở hội liên hoan
3P3 phần còn lại

 

Bình luận (0)
BN
9 tháng 12 2016 lúc 19:35

mik chỉ làm cho bạn phần c thôi.Còn lại bạn tự làm

Trong đoạn văn từ “Tôi yêu sông xanh, núi tím” đến “mở hội liên hoan”, cảnh sắc và không khí mùa xuân Hà Nội và miền Bắc đã được gợi tả qua nhiều chi tiết. Trước hết, tác giả đã gợi tả được cái đặc trưng của thời tiết và khí xuân miền Bắc với “mưa rêu rêu, gió lành lạnh”, như từ mùa đông còn vương lại, nhưng lại có cái ấm áp, tràn ngập của khí xuân, hơi xuân. Những âm thanh như tiếng nhạn kêu, tiếng trống chèo, những câu hát huê tình,…hoà quyện trong làn hương ấm áp của nhang trầm, đèn nến, nhất là cái ấm áp toả ra từ không khí gia đình đoàn tụ…Tất cả gợi lên một nét hương sắc không thể nào phai trong tâm hồn của người xa xứ.

 

Bình luận (4)
LP
13 tháng 12 2016 lúc 14:30

- Bài văn này chỉ là một phần của tùy bút “Tháng giêng mơ về trăng rét ngọt” (tiêu đề của bài do người biên soạn đặt) tuy vậy vẫn có bố cục hoàn chỉnh – ta có thể chia làm ba phần như sau:

+ Phần 1 (từ đầu đến “mê luyến mùa xuân”): say mê mùa xuân là một điều tất yếu tự nhiên.

+ Phần 2 (tiếp đến “mở hội liên hoan”): không khí và cảnh sắc mùa xuân ở Hà Nội.

+ Phần 3 (còn lại): mùa xuân sau rằm tháng giêng.

- Ba phần trên đây kết với nhau khá chặt chẽ, theo dòng cảm xúc hồi tưởng của tác giả.

Bình luận (0)
QN
Xem chi tiết
QN
13 tháng 12 2016 lúc 8:34

nhầm vở BT Ngữ Văn mới đúg

Bình luận (0)
LN
8 tháng 12 2024 lúc 16:02

Mùa xuân của Hà Nội

Bình luận (0)
HC
Xem chi tiết
NN
14 tháng 8 2017 lúc 20:17

Bây giờ, Bạn đang lúi húi bên một hộp bút sáp màu. Một tờ giấy trắng tinh đã trải ra trước mặt bạn. Một tay bạn giữ tờ giấy còn tay bên kia bạn đang cầm một chiếc bút chì đưa nhanh thoăn thoắt. Một ngọn núi đã hiện ra trên tờ giấy. Rồi bạn vẽ cánh đồng lúa chín mùa thu. Bạn vẽ con sông Kiền hiền hòa chảy qua làng bạn. Bạn vươn vai xong lại vẽ tiếp. Bên này là người mẹ thân của Chính đang cấy lúa. Bạn vẽ dòng nước xanh mát uốn khúc lượn quanh. Bọn dùng viên tẩy xóa những nét thừa. Đã đến lúc bạn tô màu. Bạn tô mái nhà đỏ như son. Tô hàng cây xanh tốt tươi, vui mắt. Bạn tô cánh đồng lúa chín rộ. Vẽ xong bạn giơ bức tranh lên hỏi em: “ Bạn thấy tớ vẽ như thế nào.? “ . Em liền reo lên: “ Ôi, Bức tranh này thật đẹp!”. Bạn mỉm cười sung sướng. Nụ cười thật tươi nở trên khuôn mặt tròn trịa , trắng hồng của bạn.

Bình luận (0)
MC
15 tháng 8 2017 lúc 13:52

Nam là bạn thân của em từ nhỏ. Nhìn Nam ngồi học, em thấy dáng người bạn nhỏ nhắn, đầu hơi ngả về phía trước một chút. Nước da Nam trắng hồng phản chiếu ánh điện trông càng sáng hơn. Trước mặt Nam là một quyển vở với những hàng chữ ngay ngắn. Đầu bài là hai chữ “Khoa học” – đúng là Nam đang học môn khoa học vì hôm trước trong giờ kiểm tra môn này, Nam bị đau, không đến lớp. Hôm nay, Nam phải học bù để mai trả bài cho cô.Đôi mắt đen láy của Nam lướt trên từng dòng chữ. Nam đọc khe khẽ bài học, miệng lẩm nhẩm, em không nghe rõ. Nhìn đôi mắt không chớp của bạn, em đoán chắc Nam đang tập trung để nhớ bài.Thỉnh thoảng, trán Nam lại nhăn lên, chắc có lẽ chỗ nào đó Nam chưa hiểu .Mái tóc lòa xòa trên trán làm cho gương mặt của Nam thêm vẻ đẹp tự nhiên và ngây thơ. Chiếc áo thun trắng Nam đang mặc đã bị mồ hôi ướt cả thân sau mà Nam không hay biết. Đã muộn rồi , tiếng côn trùng nỉn non vang vang, thế mà Nam vẫn chưa ngủ.Một lát sau, em thấy Nam đứng dậy vươn vai, hít thở không khí bên ngoài, nét mặt tươi hơn. Chắc có lẽ Nam đã học xong bài ngày mai rồi . Nam chăm học như thế nên Nam trở thành một học sinh giỏi là đúng. Em sẽ cố gắng học tập những tính tốt của Nam trong học tập để bố mẹ vui lòng và không phụ công lao dạy dỗ của thầy cô.



Bình luận (0)
NK
1 tháng 1 2018 lúc 15:40

Tuấn anh là thằng bạn thân thiết với tôi từ hồi còn nhỏ.Hiện giờ tôi đang cùng "cu cậu" học tại một trường.Tính nó vốn nhút nhát nên thường bị bạn bè trong lớp trêu trọc là "đồ con gái".Tuấn Anh rất béo và với cái thân hình đồ sộ ấy ,nó cũng không thể nào chạy thắng được một thằng nhỏ lớp 1.Tuy là thế nhưng mà nó lại học giỏi nhất,nhì lớp đặc biệt là môn toán.Ngoài cái tài học toán thì nó có một trí nhớ cực nhanh,chỉ cần nhìn loáng qua một cái là nó có thể nhớ luôn.Gọi nó là một học sinh giỏi là không sai.Có lần không biết nó đi chơi ở đâu mà lại bị ngã đến gãy cả tay làm cho ba buổi học thêm của chúng tôi phải hoãn lại để đợi nó đi rồi mới học tiếp.vào hôm tay nó tháo băng thì cũng chính là hôm mà phải đi học thêm.Nó vội bảo bố đưa đi ngay mà không biết rằng hôm nay nó sẽ phải trả bài cô vì trước hôm nó gãy tay thì nó cũng chưa trả bài cô vì lí do:"em quên".Vừa vào lớp cô giáo đã gọi nó nên trả bài.Nó bước nên cho dù mình chưa học một tẹo nào.Miệng nó đọc khe khẽ nhưng cả cô giáo và chúng tôi đều không biết nó đang đọc cái gì.Cô giáo lắc đầu rồi bảo nó về chỗ.Nó mặt đỏ bừng nên vì ngại và những câu nói trêu trọc của bạn như:"thánh học thuộc của chúng ta đâu rồi,sao hôm nay không thể hiện đi mà đứng đấy đọc kinh làm gì".Tôi khẽ nói vào tai nó rằng:"thôi không phải buồn đâu,có phải mỗi cậu không học đâu còn nhiều người cũng chưa học mà".Nó chỉ khẽ gật đầu rồi cúi mặt xuống đất.Thấy vậy tôi càng động viên nó nhiều hơn và sau mỗi lần động viên nó càng trở nên phấn trấn.Nó đứng nên vươn vai thở phào nhẹ nhõm rồi xin cô cho nên trả bài lại.Lần này nó đọc lưu loát khiến cô giáo rất hài lòng.Nó bước xuống trước ánh mắt thán phục của bạn bè.Tôi cảm thấy rất tự hào vì tôi có một thằng bạn như nó.Tôi mong rằng một ngày nào đó tôi cũng sẽ học giỏi như nó để đền ơn cha mẹ và thầy cô của mình

MÌNH CÒN NHIỀU SAI SÓT MONG BẠN BỎ QUA.CHÚC BẠN HỌC NGÀY CÀNG TIẾN BỘthanghoathanghoa

Bình luận (0)
TN
Xem chi tiết
PT
29 tháng 11 2016 lúc 18:30

cái chỗ ....... là mk tự điền vào hả bn Thư Nguyễn

Bình luận (3)
NN
29 tháng 11 2016 lúc 20:01

Cảnh săc và ko khí của Mùa xuân Hà Nội-đất Bắc hiện lên qua sự quan sát hình ảnh,liên tưởng và một tình yêu tha thiết ,nồng nàn.Bên cạnh đó,viết về ko khí sinh hoạt gia đình trước và sau rằm tháng Giêng ,nhà văn còn muốn chia sẻ một điều thầm kín lòng mong muốn đất nước đượchoàbình và thống nhất

Bình luận (8)
H24
6 tháng 12 2016 lúc 15:40

Cảnh sắc và không khí của mùa xuân Hà nội- đất bắc hiện lên qua sự quan sát tinh tế và một tình yêu, nỗi nhớ tha thiết , nồng nàn.Bên cạnh đó, viết về không khí sinh hoạt gia đình trước và sau rằm tháng giêng , nhà văn còn muốn chia sẻ 1 điều thầm kín lòng mong đất nước được hòa bình, ấm no

Bình luận (0)
HD
Xem chi tiết
NL
26 tháng 12 2017 lúc 20:10

Với sự quan sát tinh tế, chắt lọc những hình ảnh đặc sắc, Vũ Bằng đã tái hiện một mùa xuân đặc trưng xứ Bắc. Ở đó có vẻ đẹp của thiên nhiên căng tràn nhựa sống, có niềm vui của con người trong không khí nô nức đón xuân về, đoàn tụ gia đình ấm áp. Đó là những nỗi nhớ niềm thương với những đứa con xa quê trong ngày xuân sang.

Bình luận (0)
HD
26 tháng 12 2017 lúc 20:13

Các bạn cho mk xin thành đoạn văn khoảng 20 câu nhé. Mk cảm ơn nhiềuhihi

Bình luận (0)
HD
Xem chi tiết
H24
25 tháng 12 2017 lúc 21:57

Mùa đông đã trôi qua và mùa xuân đã đến.Cây lá đang đâm trồi nảy lộc. Đến tết rồi! Em cùng gia đình vè quê chúc tết ông bà, họ hàng nội ngoại.Buổi tối hôm đó là đêm giao thừa.Em rất hồi hộp đón chờ khoảnh khắc lúc đó. Một hồi trống vang lên ở dưới nhà các anh, chị, gia đình em đều nói “Đến giao thừa rồi!” và ngay lúc đó tất cả đều nâng một ly rượu chúc mừng năm mới. Uống rượu xong cả nhà cúng tổ tiên trên bàn thờ. Buổi sáng hôm sau các bác và gia đình em đi ra đền Hùng để thắp hương và cầu may mắn. Em không thể nào quên được những giây phút này.Mùa xuân đã cho em rất nhiều cảm xúc, nhiều niềm vui đến vậy.Cho em giây phút để quây quần với gia đình mình nữa. “Xuân ơi, hãy ở lại với mình nhé!”.

Bình luận (0)
H24
25 tháng 12 2017 lúc 21:57

Thu qua, đông tàn, cánh hoa mai nở vàng đón chào mùa xuân sang… Xuân đến đất trời như bừng sang vì những cành lộc biếc, những đóa hoa rực rỡ và những nụ cười rạng rỡ đón xuân. Mùa xuân – mùa sinh sôi biểu hiện nhất ở cây cối. Làn mưa xuân nhè nhẹ, lất phất bay như những tia nắng đầu năm. Khắp nơi nơi đều được phủ một lớp màu đặc sắc của tất cả những loài hoa.Dường như mùa xuân cũng là mùa thi “sắc” của hoa, bông nào cũng cố gắng vươn mình trong nắng mai để khoe sắc. Mùa xuân đem đến cho con người sự gần gũi với thiên nhiên, được cảm nhận và hòa mình vào sự thay đổi của sự giao mùa. Chính những sản vật được tạo hóa ban tặng cho mùa xuân làm cho chúng ta càng phải biết nâng niu và trân trọng nó thêm.Một năm mới đang đến với bao điều mới lạ, em chúc mọi người có một mùa xuân vui vẻ, ấm áp và hạnh phúc để đón nhận hết tình yêu thương khi sự chuyển giao của năm đang tới gần.

Bình luận (0)
H24
25 tháng 12 2017 lúc 21:57

Mùa xuân, bắt đầu từ tháng giêng đến tháng ba thì chuyển mùa.Vào mùa xuân thời tiết rất ấm áp và dễ chịu.Cây cối đâm chồi nảy lộc.Thiên nhiên vô cùng xinh đẹp. Mùa xuân có biết bao là hoa đẹp như hoa huệ, hoa hồng, hoa đào, hoa mai,…Và cũng có rất nhiều loại quả. Có rất nhiều niềm vui này kế tiếp niềm vui kia. Ngày tết mùa xuân em được bố mẹ, ông bà lì xì.Được cùng gia đình đón cái tết ấm áp.Em rất thích mùa xuân.

Bình luận (0)
HD
Xem chi tiết
HP
25 tháng 12 2017 lúc 21:43
“Mùa thu ơi mùa thu…”
Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Trời đầu đông. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy giống mùa thu đến lạ!...

Mùa thu – hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia Trái Đất. Ôi sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế! Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa! Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ… đến khi thôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau… sao mà đẹp đến vậy! Nhưng chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Bấy giờ, hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn. Bấy giờ, hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Và bấy giờ, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió…



Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa Đông Bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt. Không hiểu sao tôi lại yêu gió heo may đến thế! Yêu nhiều lắm, nhưng cũng vừa đủ để người khác yêu thêm. Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố.

Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình. Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao!

Đối với người Hà Nội, thì thứ tượng trưng cho mùa thu của họ là cốm làng Vòng. Từng hạt cốm dẻo, xanh mướt như sự thanh khiết của lá sen và sữa thơm bầu trời thu. Hạnh phúc biết bao khi cái thức quà thần tiên ấy thuộc về mùa thu của tôi!

Đến cuối thu, vạn vật phải cố gắng lắm mới không cảm thấy tiếc nuối một mùa bình dị yêu thương. Lá bàng kiềm chế không rụng rơi để khoe sắc thắm vào ngày trong trẻo cuối cùng. Nắng gồng mình không tắt để người ta biết được mùa thu sắp đi qua. Hoa cố tươi cười để tạm biệt một mùa thương mến. Chỉ có mùa thu là vẫn vô tư, sống hết mình như thể ở lại mãi với tôi vậy…

Hết thu. Vạn vật như mất đi sự vui tươi thường ngày. Nhưng đúng vào lúc buồn nhất thì mùa thu để lại một thứ kì diệu cho tôi: Nắng! Nắng vẫn thế, dịu dàng như đang sống trong mùa thu. Và tôi yêu nắng như yêu chính mùa thu của tôi. Có lẽ nắng cũng yêu tôi, như mùa thu yêu tôi…

Bài hát đã ngừng. Tôi trở về thực tại. Tiếc nuối. Tôi ngắm nắng như ngắm chính mùa thu của tôi. Tôi không chắc có phải tôi yêu mùa thu không? Không, có lẽ tôi nghiện mùa thu mất rồi! Bật lại bài hát, tôi nhắm mắt. Mùa thu ơi, hãy quay lại nhé! Tôi yêu mùa thu thật nhiều! Và hãy yêu tôi như chính tôi yêu mùa thu vậy, có được không?
( Sưu tầm )
Bình luận (0)
MP
25 tháng 12 2017 lúc 21:51

Nếu như mùa xuân rộn ràng rực rỡ, mùa hè óng ánh chói chang, mùa đông ảm đạm buốt giá thì mùa thu lại mang chút gì đó rất hoài cổ, rất đượm buồn. Cái buồn của mùa thu không chỉ toát ra từ cảnh vật, mà cái buồn đó còn chất chứa trong biết bao câu thơ của các thi nhân. Và khi đọc chúng, tôi đã trót say mê mùa thu tự bao giờ:

“Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang

Tóc dài buông xuống lệ ngàn hàng

Đây mùa thu tới, mùa thu tới

Với áo mơ phai dệt lá vàng…”​

Bầu trời mùa thu mang một vẻ đẹp đặc trưng với một màu xanh ngắt, cao vời vợi không một gợn mây. Nắng của thu không còn rực rỡ gay gắt như khi còn hạ mà giờ ánh nắng ấy trở nên dịu nhẹ, óng ánh sắc vàng vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng rất tươi đẹp. Đã tự khi nào, màu vàng đã là màu đặc trưng mỗi khi thu đến, từ khóm cúc ven đường, đến những chiếc lá khẽ rơi rụng khi một con gió nhè nhẹ khẽ lả lướt. Mùa thu tĩnh lặng từ trong cảnh vật, ngắm thu con người như thư thái hơn, thả hồn mình về một ngày xưa nào đó, thoát khỏi chốn thị thành xô bồ, náo nhiệt.

Gió mùa thu cũng rất nghịch ngợm, rất đáng yêu. Đó là thứ gió “Hiu hiu gió thổi mây về/ Nửa thu sang đó, nửa hè còn đây…” nhẹ nhàng, mênh mang, mát lành như thế. Gió khẽ nghịch mái tóc của cô thiếu nữ, khẽ chơi đùa với hàng cây đang thay áo. Một cơn gió lùa qua cuốn chiếc lá kia lìa cành, xào xạc dưới con đường.

Mùa thu cũng là mùa của nhiều sự kiện quan trọng. Nhắc đến mùa thu, hẳn không thể không nhắc đến vầng trăng rực rỡ, tròn vành vạnh trong dịp Tết đoàn viên. Bầu trời xanh cao vút điểm ánh trăng vàng tạo ra khung cảnh vô cùng huyễn hoặc mà chắc hẳn ai nhìn cũng sẽ rung động trước vẻ đẹp tinh khiết ấy. Còn đối với học sinh, thu chính là mùa tựu trường, là lúc các em gặp lại thầy cô bè bạn sau gần ba tháng hè xa cách. Tiếng cười rộn rã, vẻ mặt tươi cười xen lẫn sự lo âu của các em học sinh mới chuyển cấp,…đều tạo nên một không khí rất riêng mà chỉ mùa thu mới có thể sở hữu.

Tôi yêu mùa thu, yêu cánh đồng đến mùa thu hoạch, yêu hương cốm nồng nàn nhưng rất đỗi ngọt ngào, yêu không khí đoàn viên dưới ánh trăng tròn. Mùa thu có thể đượm buồn trong mắt người khác nhưng trong mắt tôi, thu lại quyến rũ đến lạ kì. Không ồn ào mà rất đỗi tĩnh lặng, không màu mè nhưng cũng rất lấp lánh,…tất cả những điều ấy đã dệt nên một bức tranh thu tuyệt diệu trong lòng tôi.

Trong một năm, thu chỉ ghé thăm trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chính vì thế mà con người lại càng trân quý và mong đợi sự quay lại của mùa thu. Một mùa thu nữa sắp trôi qua, và tôi vẫn luôn ngóng chờ ngày thu, quay trở lại thế gian này…

Bình luận (0)
ND
26 tháng 12 2017 lúc 14:00

Từ xưa đến nay mùa thu vốn là nguồn cảm hứng cho biết bao người. Nói đến mùa thu ta nghĩ ngay đến nhưng cơn gió dìu dịu, se se lạnh, làm mát cả lòng người. Và sẽ còn gì bằng khi trong khí trời se lạnh ấy bạn được khoác một chiếc áo âm ấp, đi dạo phố và nhìn lá vàng rơi? Bầu trời ngoài kia cũng trong xanh và mát mẻ đến lạ. Trong khung cảnh trời thu thật thi vị biết bao. Bởi lẽ, mùa thu là sự giao thoa tuyêt vời của khoảnh khắc vừa bước qua cái oi bức của mùa hạ và gần như chạm đến cái giá lạnh của mùa đông. Vì thế mà mùa thu luôn là một trong những mùa đẹp nhất của năm và luôn đáng để ta có cho mình những cảm nhận riêng về mùa thu tuyệt đẹp!

Bình luận (0)
TH
Xem chi tiết
H24
25 tháng 12 2017 lúc 18:44

ó lẽ mùa xuân là đề tài gợi nhắc nhiều xúc cảm đối với văn nghệ sĩ. Vũ Bằng là một trong số cây bút viết hay, viết sâu sắc về mùa xuân bằng giọng thơ tinh tế và đầy chất thơ. Với sở trường tùy bút và bút kí ông đã vẽ nên bức tranh mùa xuân đất bắc tuyệt vời qua “Mùa xuân của tôi”.

“Mùa xuân của tôi” là dòng tản mạn ghi chép lại những xúc cảm sâu lắng và ngọt ngào nhất của Vũ Bằng về mùa xuân, về những giao thoa của đất trời khi bước sang một năm mới, một mùa mới ấm áp. Với giọng văn nhẹ nhàng, dìu dặt, tác giả đã kéo người đọc về với những mùa xuân bình yên, tươi đẹp, căng tràn sức sống. Bởi rằng mùa xuân là mùa đẹp nhất, thi vị và duyên dáng nhất trong một năm.

Trải dọc bài thơ chính là tấm chân tình của tác giả dành cho mùa xuân đất bắc. Sự hòa quyện với thiên nhiên, với đất trời, với con người.

Từ những câu văn đầu tiên, tác giả đã vẽ nên đặc trưng của thời tiết và khí xuân miền Bắc với “mưa rêu rêu gió lành lạnh” không nơi nào có được. Chính đặc trưng này làm nền tảng để tác giả có thể vẽ thêm nhiều vẻ đẹp khác nhau nữa. Những thanh âm như tiếng nhạn kêu, câu hát huê tình quyện với sự ấm áp của nhang trầm, của không khí đoàn tụ gia đình khiến tác giả thổn thức nhớ thương. Có lẽ chính những điều ấm áp và bình dị đó khiến tác giả không nguôi khi nhớ về.

!--> muaxuancuatoi-vubang

Cảm nghĩ về “Mùa xuân của tôi” – Vũ Bằng

Mùa xuân đẹp ở cảnh sắc thiên nhiên nhưng chính từ lòng người cũng toát lên vẻ đẹp quyến rũ, nồng nàn đó. Tác giả đã viết “Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống trong người căng lên như máu”. Mùa xuân khiến cho trái tim con người muốn cựa quậy, muốn thổn thức và muốn bùng cháy. Xuân đến “tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và đập mạnh hơn những ngày đông giá”. Cái rét của mùa xuân là cái rét ngọt ngào từ không “căm căm” như mùa đông xứ Bắc nữa.

Vũ Bằng ới những cảm nhận tinh tế, ngôn ngữ giàu chất thơ và nhiều hình ảnh so sánh mới lạ đã khiến người đọc hồi tưởng về những mùa xuân đã qua, mùa xuân của quê hương, của lòng người mênh mang.

Và xuân đến, tháng giêng chính là biểu tượng tươi đẹp nhất, cũng là nơi hội tụ của những vẻ đẹp ngọt ngào. Như Xuân Diệu từng nói “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Trong văn Vũ bằng không ngọt ngào, hối hả như Xuân Diệu nhưng lại đằm thắm và da diết nhất khiến cho người đọc lâng lâng, mê đắm. Khi tháng giêng về cũng là lúc đất trời bắt đầu có sự chuyển giao kì diệu và đầy tinh tế. Nét đẹp tháng giêng đất bắc là nét đẹp dịu dàng mà đằm thắm, có sự hòa quyện giữa con người với thiên nhiên đất trời. Và có lẽ lòng người cũng đồng điệu theo những nhịp điệu của mùa xuân.

Thật vậy “mùa xuân của tôi” của Vũ Bằng là những dòng cảm xúc nhẹ nhàng, tinh khôi và đầy tươi mới nhất khi viết về mùa xuân,. Nó gợi nhắc cho người đọc về những thanh âm trong trẻo và ngọt lành của mùa xuân tươi đẹp.

Bình luận (1)
ND
25 tháng 12 2017 lúc 19:26

Chúng ta từng biết và cảm thông với tấm lòng của những người phải sống xa quê hương, trĩu nặng tình quê trong thơ Đường của Lí Bạch, Đỗ Phủ, Hạ Tri Chương,... Ở Việt Nam, cách đây không lâu cũng có một nghệ sĩ do hoàn cảnh riêng và yêu cầu công tác cách mạng phải xa rời quê hương miền Bắc vào sống ở miền Nam mấy chục năm trời, nhà văn Vũ Bằng - một nhà văn từng nổi tiếng từ trước Cách mạng tháng Tám năm 1945. Tấm lòng của Vũ Bằng đối với quê hương đã được gửi gắm trong tác phẩm tuỳ bút - bút kí đặc sắc Thương nhớ mười hai mà đoạn trích Mùa xuân của tôi là tiêu biểu. Đoạn trích Mùa xuân cùa tôi là một phần trong thiên tuỳ bút dài có tên Tháng giêng mơ về trăng non, rét ngọt, mở đẩu cho nỗi "thương nhớ mười hai" của nhà văn Vũ Bằng. Đoạn trích đã tái hiện cảnh sắc thiên nhiên và không khí mùa xuân ở Hà Nội và miền Bắc qua nỗi nhớ thương da diết của một người xa quê. Vì là đoạn trích từ một thiên tuỳ bút nên không có bố cục hoàn chỉnh của một tác phẩm. Tuy vậy, đọc bài văn Mùa xuân của tôi, chúng ta vẫn hiểu và suy ngẫm về ý nghĩ và tình cảm của tác giả theo ba đoạn nhỏ: Đoạn mờ đầu: từ đầu đến "... mê luyến mùa xuân" : Con người say mê lưu luyến mùa xuân là một điều tất yếu, tự nhiên. Đoạn thứ hai: từ "Tôi yêu sông xanh..." đến "... mớ hội liên hoan" : Cảnh sắc và không khí mùa xuân ở Hà Nội, miền Bắc. Đoạn ba : từ "Đẹp quá đi..." đến hết bài : Cảnh sắc, đất trời mùa xuân miền Bắc từ sau rằm tháng giêng. "Mùa xuân của tôi - mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội...".Ở phần đầu đoạn hai, nhà văn Vũ Bằng đã nhớ về quê hương bằng một câu văn ngân nga như những tiếng reo vui như thế. Sau đó, qua hồi tưởng của ông, cảnh sắc và không khí ngày tết - mùa xuân Hà Nội - hiện ra đẹp quá, vui quá, đáng yêu, đáng nhớ làm sao. Tín hiệu báo xuân về là : "Mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có câu hát huê tình...". Mưa riêu riêu là mưa thế nào ? Tiếng hát huê tình là gì ? Mưa riêu riêu là mưa phùn, hạt nhỏ, kéo dài, mưa xuân âm ẩm, mát lành. Tiếng hát huê tình là tiếng hát tỏ tình, tiếng hát của trai gái yêu nhau... Trước cảnh sắc mùa xuân như thế, nhà văn Vũ Bằng - người đang sống li hương - đã nhớ kỉ niệm xưa của mình và sống lại, kể lại bằng những câu văn trữ tình đàm thắm. Nào là "Người yêu cảnh... khoác một cái áo lông, ngậm một ống điếu mở cửa đi ra ngoài... không cần uống rượu mạnh cũng như lòng mình say sưa... sự sống !". Nào là "Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống ớ trong người căng lên như máu căng lên trong lộc của loài nai...". Nào là "Cùng với mùa xuân trở lại, tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và đập mạnh hơn... Y như những con vật nằm thu hình một nơi trốn rét thấy nắng ấm trở về thì lại bò ra để nhảy nhót kiếm ăn, anh cũng "sống lại" và thèm khát yêu thương. Ra ngoài trời, thấy ai cũng muốn yêu thương, về đến nhà lại cũng thấy yêu thương nữa...". Có thể nói, đối với mùa xuân quê hương, nhà văn Vũ Bằng mang một tình yêu nồng nàn, đằm thắm. Ông đã tự vẽ lại hình ảnh của chính mình khi còn sống ở Hà Nội với biết bao lời văn, bao cách so sánh đẹp đẽ. Ngỡ như, trước mùa xuân, ông đã hoá thân thành muôn loài cỏ cây, muông thú để được tắm trong mùa xuân, hưởng thụ tất cả sức sống tràn trề của mùa xuân để lớn lên, trẻ lại cùng mùa xuân. Đoạn văn xuôi tuỳ bút, ngẫu hứng y như đoạn thơ trữ tình mà ở đó, cái tôi nhà văn trở thành một thi sĩ đa tình, say đắm, đáng cảm thông. Đọng lại của cảnh sắc mùa xuân Hà Nội và nỗi nhớ quê hương của Vũ Bàng là hình ảnh gia đình người Hà Nội bày cỗ đón xuân, bái vọng tổ tiên trở vể vui xuân cùng con cháu : "Nhang trầm, đèn nến, và nhất là bầu không khí gia đình đoàn tụ êm đềm, trên kính dưới nhường, trước những bàn thờ Phật, bàn thờ Thánh, bàn thờ tổ tiên làm cho lòng anh ấm lạ ấm lùng...". Cảnh sắc mùa xuân không chỉ hiện lên bằng vẻ đẹp thiên nhiên mà còn hiện lên bằng nhũng nét đẹp trong cuộc sống nghĩa tình của con người. Đó là nét văn hoá truyền thống của thủ đô Hà Nội, của đất Bắc, của Việt Nam quê hương chúng ta. Cảm nhận và ngợi ca quê hương miền Bắc mùa xuân bằng đoạn vãn phóng túng vừa miêu tả vừa tự sự, miêu tả để biểu cảm, ngòi bút Vũ Bằng như không muốn dừng lại. Do đó, xuống đoạn ba, ông tiếp tục khẳng định : "Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thươne mến". Sau đó, cảm xúc và bút lực như lắng lại, trầm tĩnh hơn. Nhà văn tâm sự : "Tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng...". Đến đây, nhà văn phát hiện một vẻ đẹp khác nữa của mùa xuân đất Bắc. Đó là vẻ đẹp của sự hồi sinh, của đất trời, cây cỏ trổ lộc, đơm hoa, kết trái. "Đào hơi phai, nhưng nhuỵ vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh, nhưng... lại nức một mùi hương man mác... mưa xuân bắt đầu thay thế cho mưa phùn... Trên giàn hoa lí, vài con ong siêng năng đã bay đi kiếm nhị hoa... người ta bắt đầu trở về bữa cơm giản dị... các trò vui ngày Tết cũng tạm thời kết thúc để nhường chỗ cho cuộc sống êm đềm thường nhật...". Những hình ảnh thiên nhiên từ sau ngày rằm tháng giêng không sôi động, rực rỡ bằng những ngày Tết mà như đang bình tĩnh trở lại, đang tích tụ, chưng cất sức sống của mùa xuân để nối tiếp cuộc tuần hoàn kì diệu trong đời sống con người và đất trời, cây cỏ. Ở đoạn này, cái tôi nhà văn không trực tiếp hiện ra như ở đoạn trên mà đang nằm dài nhìn ra cửa sổ... để chiêm ngưỡng, để nhớ thương, và khao khát ngày mai trở lại quê hương, về gặp lại mùa xuân đất Bắc. Từ tình yêu mùa xuân thiên nhiên, tấm lòng thương nhớ quê hương, lòng yêu Tổ quốc của nhà văn Vũ Bằng mỗi lúc một đắm sâu, thấm thìa. Từ ngữ, câu văn, các biện pháp tu từ mỏi lúc một chắt lọc, vừa chính xác vừa in đậm phong cách văn chương của tác giả, rất tài hoa, phóng túng. Có thể nói, chỉ qua đoạn trích ngắn Mùa xuân của tỏi, chúng ta đủ hiểu và cảm thông tấm lòng của nhà văn Vũ Bằng đối với quê hương, Tổ quốc. Cảnh sắc thiên nhiên, khônq khí mùa xuân ở Hà Nội, miền Bắc đã được ông cảm nhận, tái hiện trong nổi nhớ thương da diết của một người xa quê. Qua đó, bài tuỳ bút biểu lộ chân thực và cụ thể tình quê hương, đất nước, lòng yêu cuộc sống và tâm hồn tinh tế, nhạy cảm, ngòi bút tài hoa của tác giả. Và cũng qua đó, chúng ta hiểu phần nào giá trị của tập tuỳ bút - bút kí nổi tiếng Thương nhớ mười hai của Vũ Bằng, đúng như Tô Hoài nhận xét : "Thương nhớ mười hai là một nét anh hoa của tấm lòng với cuộc đời". Đọc tuỳ bút Vũ Bằng, chúng ta nhớ lại hai thiên tuỳ bút đã được học : Một thứ quà của lúa non : Cốm (Thạch Lam), Sài Gòn tôi yêu (Minh Hương), ở một mức độ nào đấy, hai thiên tuỳ bút nói trên cũng dều là những nét anh hoa của tấm lòng các nhà văn đối với cuộc đời. Tuỳ bút quả là một thê văn xuôi trữ tình vô cùng thú vị...

Bình luận (0)
TH
25 tháng 12 2017 lúc 19:29

thank you các bạn

Bình luận (0)
DT
Xem chi tiết
PT
10 tháng 12 2016 lúc 11:46

/hoi-dap/question/139963.html

Bình luận (1)
DN
5 tháng 12 2017 lúc 8:07

minh ko biết. thông cảm .

Bình luận (0)
NH
15 tháng 12 2017 lúc 14:24

Văn bản đã gợi cho em hiểu thêm về mùa xuân miền Bắc(quê hương em),làm em thêm yêu thiên nhiên,trân trọng sự sống và tận hưởng cái đẹp của cuộc sống.

Bình luận (0)
VN
Xem chi tiết
TD
4 tháng 12 2016 lúc 12:16

cảnh sắc sau ngày rằm tháng giêng

- Cảnh sắc, không khí mùa xuân

+ Đào: hơi phai nhưng nhụy hãy con phong.

+ Cỏ: không mướt xanh nhưng nức một mùi hương man mác.

+ Mưa xuân: thay thế cho mưa phùn.

+ Bầu trời: hiện lên những làn sáng hồng hồng.
- Sinh hoạt gia đình

+ Bữa cơm: đã trở về giản dị, thịt mỡ dưa hành đã hết.

+ Cánh màn điều: treo ở bàn thờ ông vải đã hạ huống.

+ Các trò vui: tạm kết thúc nhường chỗ cho cuộc sống thường nhật.
- Lí do tác giả yêu mùa xuân nhất vào thời điểm đó : qua việc tái hiện những cảnh sắc và không khí mùa xuân

Bình luận (2)
VK
4 tháng 12 2016 lúc 17:07

Cảnh sắc, không khí mùa xuân:

Đào hơi phai nhưng nhụy vaanx còn phong.

Cỏ không mướt xanh nhưng lại nức mùi hương man mác.

Trời hết nồm, mưa xuân thay thế cho mưa phùn.

bầu trời trở nên trong sáng hông hông như những con ve vừa mới lột xác.

Sinh hoạt gia đình:

Thịt mỡ dưa hành đã hết, trở về với những bữa cơm giản dị nhưng ấm áp tình gia đình.

Màn điều đã hạ, lễ hóa vàng đã xong, các rò vui của ngày tét đã kết thúc.

Lí do: Sau ngày rằm tháng giêng những cảnh sắc, khí hậu thiên nhiên thay đổi, con người trở về đời sống thường nhật hằng ngày. Tuy nhiên vẫn thấp thoáng những vẻ đẹp của thiên nhiên và lòng người vẫn còn rạo rực vì mùa xuân tuyệt đẹp.

Bình luận (0)
NT
14 tháng 12 2016 lúc 20:18

bầu trời vẫn đục

mưa phùn

bữa cơm giản dị

đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong

màn điều đc hạ xuống cất giữ

các trò chơi đã hết

cuộc sống thường nhật lại tiếp tục

Bình luận (0)