câu 1: sau cái chết của Dế Choắt, em hãy rút ra bài học từ cái chết đó?
câu 2: em hãy viết 1 đoạn văn (khoảng 1 mặt giấy) về Bác Hồ trong truyện "Đêm nay Bác ko ngủ"
câu 3: em hãy viết 1 đoạn văn (khoảng 1 mặt giấy) về người anh trong truyện "Bức tranh của em gái tôi"
câu 4: em hãy vào vai nhân vật Dế Mèn khi đứng trước mộ của Dế Choắt (1 doạn văn)
Câu 1: Bài học:Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy
Câu 2: Bn chú ý đến các cử chỉ và hành động của bác:
nhóm lửa cho anh nằm
nhón chân nhẹ nhàng
vẻ mặt bác trầm ngâm
lo cho dân đến nỗi ko ngủ đc
Câu 3 :Lúc trước, anh trai của Kiều Phương là một người anh lúc nào cũng xem thường em gái mình. Khi thấy em mình có tài năng hội hoạ,người anh ghen ghét với tài năng của em.Người anh cảm thấy như bị lãng quên vì mình không có chút năng khiếu gì. Trước lúc em đi thi vẽ,người anh tỏ ra vẻ bực tức và thường xuyên hắt hủi em gái. Khi đứng trước bức tranh vẽ về mình được treo lồng kính, người anh cảm thấy ngỡ ngàng, rồi đén sự hãnh diện và cuối cùng là sự xấu hổ. Người anh cảm thấy vô cùng ân hận vì lúc trước đã không đối xử tốt với em gái của mình. Người anh không ngờ trong mắt em gái mình, mình là một người anh hoàn hảo đến vậy.Bây giờ người anh cảm thấy yêu em gái mình hơn.
Câu 4: Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi đứng lặng hồi lâu trước nấm mồ mời đắp của người bạn xấu số, suy nghĩ về việc làm dại dột, ngông cuồng của mình và cảm thấy hổ thẹn, ân hận vô cùng.Biết mình có ưu thế về sức khỏe nên tôi thích bắt nạt những người hàng xóm nhỏ bé xung quanh.Tôi đã quát những chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ.Thỉnh thoảng tôi còn ngứa chân đá anh Gọng Vó vừa ngơ ngác dưới đầm lên.Không có ai dạy dỗ, ngăn cản, tôi cứ tưởng thế là hay, là giỏi.Chuyện bắt nạt mọi người là đáng trách, song cũng còn có thể tha thứ được; nhưng việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chi Cốc khiến Dế Choắt bị hiểu lầm dẫn đến cái chết thì quả là tội của tôi quá lớn, không thể tha thứ được.Tôi tự nguyền rủa mình là thằng hèn nhát, dám chơi mà không dám chịu.Nếu tôi không hát ghẹo chị Cốc bằng những lời lẽ hỗn xược thì chi đâu có nổi giận, Dế Choắt đâu có bị đòn oan.Chỉ vì mốn thỏa cái tính hiếu thắng và tinh nghịch của mìnhmà tôi trở thành kẻ giết người.Lúc này tôi tự trách mình và ân hận vô cùng nhưng mọi việc đều đã muộn. Dế Choắt ốm yếu và đáng thương đã nằm yên trong lòng đất.Tôi thành tâm xin lỗi Dế Choắt và hứa sẽ quyết tâm thay đổi tính nết, từ bỏ thói hung hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo để trở thành người có ích cho đời. Tôi sẽ khắc ghi câu chuyện đau lòng này và lấy đó làm bài học đường đời đầu tiên thấm thía cho mình.
Câu 1:
Bài học: Ko nên kiêu căng, tự phụ, trc khi lm vc j cx phải suy nghĩ trc sau.
Câu 3:
Có ng đã từng ns: "Ai vt cho thiếu nhi ng đó sẽ sống mãi trong lòng thiếu nhi." Thực vậy, đã hai mươi năm trôi qua những tác giả TDA vs tác phẩm "Bức trah cuả e gái tôi" vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí độc giả. Trong đó, tôi yêu thích nhất là nhân vật ng anh. Cái bt danh là Mèo mà anh trai tặng cho cô em gái đã nói hết những phẩm chất nghịch ngợm, trong sáng của KP. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu khi em lục lọi đồ vật hay tò mò khi e chế màu vẽ, vẽ những bức tranh. Tác giả đã miêu tả rất sinh động khiến cho bài văn thêm có hồn và ý nghĩa hơn. Tới khi tài năng của KP bị phát hiện, ng a lúc này cảm thấy đau khổ, như bị ruồng bỏ, tủi thân. Vì vậy, ng anh sih ra thói ghen ghét, cáu băn vs e gái, đây là sự ghen tị về bản thân khi thấy mk ko tài giỏi như ng khác. Cuối cùng, gia đình cùng ng a đi nhận giải của KP, lúc này lại có đến hai ng anh: một ng a trong tranh và một ng anh ở bên ngoài. Đứng trc bức tranh của e gái, ng a cảm thấy ngỡ ngàng, r đến hãnh diện và sau đó là thấy xấu hổ. Nhưng cx chính bức tranh này mà ng a ms thức tỉnh, nhận ra những thói xấu, vết nhọ trong tâm hồn mình, đây là sự thức tỉnh rất đáng trân trọng. Qua hình ảnh nhân vật ng anh, tác giả muốn gửi gắm chúng ta rằng cẩn tự tin, ko mặc cảm, ko ghen tị vs ng khác, như vậy thì miềm vui chân thành ms đến vs chúng ta.