Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Chưa có thông tin , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 13
Số lượng câu trả lời 124
Điểm GP 3
Điểm SP 71

Người theo dõi (18)

MH
NN
TL
NN

Đang theo dõi (13)

HG
TR
TT
MT

Câu trả lời:

Một vẻ đẹp nữa của Cà Mau là chợ Năm Căn. Là hình ảnh độc đáo của "xóm chợ vùng rừng cận biển" với "những túp lều lá thô sơ kiểu cổ xưa...", những ngôi nhà gạch "văn minh hai tầng", "những đống gỗ cao như núi", "những cột đáy, thuyền chài, thuyền lưới, thuyền buôn...". Tất cả tạo nên sự "ồn ào, đông vui, tấp nập".

Năm Căn là một thị trấn "anh chị rừng xanh" rất trù phú nơi vùng đất cuối cùng Tổ Quốc. Đoàn Giỏi vừa liệt kê vừa miêu tả làm nổi bật sức sống và vẻ đẹp độc đáo của Năm Căn. Đây là một câu văn sử dụng rất đắt ẩn dụ, nhân hóa thể hiện cách nghĩ, cách nói của người nông dân Nam Bộ: "Nhưng Năm Căn còn có cái bề thế của một thị trấn anh chị rừng xanh" đứng kiêu hãnh phô phang sự trù phú của nó trên một vùng đất cuối cùng của Tổ quốc. Cảnh vật và cuộc sống đa dạng, phong phú, sôi nổi. Có những hầm than gỗ đước... Có cảnh buôn bán rất độc đáo mà ở miền Bắc không có. Những ngôi nhà bè - những khu phố nổi - ban đêm đèn măng xông chiếu rực trên mặt nước. Người đi mua "có thể cập thuyền lại, bước sang...", hoặc gọi một món xào, một món nấu Trung Quốc, hoặc mua một đĩa thịt rừng nướng ướp kèm theo vài cút rượu. Cũng có thể mua cây kim cuộn chỉ, một bộ quần áo may sẵn, một món nữ trang đắt giá "mà không cần phải bước khỏi thuyền". Thật dân dã mà thuận tiện, sông nước mà văn minh. Người bán hàng, hoặc là những người con gái Hoa kiều "xởi lởi", hoặc những người Chà Châu Giang "bán vải", hoặc những bà cụ già người Miên "bán rượu". "Những khu phố nổi" với cảnh mua bán tấp nập, với đủ các giọng nói "líu lô", đủ kiểu ăn vận "sặc sỡ", đã tô điểm cho Năm Căn "một màu sắc độc đáo"... Có yêu mến Năm Căn mới viết hay và đậm đà thế!

Trang văn "Sông nước Cà Mau" cho thấy bút pháp nghệ thuật miêu tả đặc sắc của Đoàn Giỏi. Cảnh vật biến hóa, màu sắc biến hoá. Bầu trời, biển đông, dòng sông, kênh, rạch, rừng đước, chợ Năm Căn vừa hoang dã hùng vĩ, vừa dào dạt sức sống, xa lạ mà mến thương. Thiên nhiên bao la, hào phóng; con người thì mộc mạc, hồn hậu.

Trang văn của Đoàn Giỏi như đưa ta đi thăm thú sông nước Cà Mau, tận hưởng hương rừng Cà Mau, tưởng như được đến chơi chợ Năm Căn, bước lên ngôi nhà bè mua một món hàng lưu niệm..

Câu trả lời:

Cơn đau đầu lại ập tới bất chợt. Tôi nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy mọi thứ xung quanh mờ hẳn. Cả người tôi nóng rực, khó chịu, và cổ họng khô rát, dường như tôi đang chìm vào một cơn mê, mà ở đó, tôi chẳng rõ là gì.
Mọi thứ vẫn chưa hết khó chịu khi mẹ sờ tay vào trán tôi. Đôi bàn tay thô ráp của bà đặt lên thật chẳng mềm mại chút nào, nó dày và chai sạn. Đó là kết quả của những giờ lao động mệt nhọc- với công việc của một người bán hàng vào mỗi buổi sớm. Tôi thực sự chẳng thể cười nổi, nhưng với đôi bàn tay ấy của mẹ, tôi vẫn có thể tự nhủ rằng mình đang cười trong cơn sốt đang lây lan khắp cơ thể. Nằm trên giường, tôi cố mở đôi mắt trông mọi vật trong phòng, tôi không muốn cứ tiếp tục nhắm nghiền mắt mà chật vật với cơn mê. Mẹ đã đi đâu mất, đồ đạc bị xáo trộn cả lên. Bên cạnh tôi, nào khăn, nào nước ấm, nào chén, nào muỗng, nào thuốc uống. Tất cả đều được mẹ tận tay đem lên. Tôi bất chợt ngửi thấy thoang thoảng mùi cháo hành từ tầng dưới, và cả tiếng reo của nước sôi. Đột nhiên, trong khoảnh khắc của người mắc cơn sốt nhất thời, tôi lại thèm được xuống nhà và tận mắt xem mẹ nấu ăn, tôi muốn nói, muốn đi lại, chứ tuyệt đối chẳng muốn cái cảnh nằm dính trên giường cả ngày, chờ cho được đút ăn, được uống thuốc đều đặn. Đang miên man trong cơn nhức đầu và sức nóng rạo rực, tôi mừng hẳn khi nghe tiếng bước chân mẹ trên cầu thang. Mẹ đã lên đây, trên tay không quên tô cháo được múc sẵn. Đến gần nơi tôi đang nằm, mẹ khẽ quỳ xuống, đặt tô cháo sang bên cạnh, một tay mẹ nâng đầu tôi lên, phụ tôi gượng dậy và dựa lưng vào tường trên một chiếc gối êm, sẵn muỗng trên tay, mẹ vớt một muỗng nhỏ và nhẹ thổi cho bớt nóng, rồi đưa lên miệng tôi, thúc tôi ăn:
-Ăn đi con! Rồi mẹ đưa thuốc cho con uống.
Tôi ngậm một muỗng trong miệng mà thấy âm ấm, vị cháo tuy không rõ nhưng tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ nó. Mẹ vừa đút vừa lấy khăn lau cho tôi, đột nhiên, tôi thấy đôi tay mẹ ươn ướt, trán mẹ đẫm mồ hôi. Đôi mắt mẹ lúc ấy trông thâm quầng và ánh lên nỗi lo âu, với màu mắt nâu đen loáng thoáng một chút mơ hồ, xen lẫn mệt mỏi rã rời. Làn da của mẹ đen sạm hơn bình thường, vầng trán nhăn lại chỉ làm lộ thêm những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Tôi vẫn còn nhớ man máng cái phút mà mẹ lấy nước cho tôi dùng, đôi tay mẹ lúc ấy vẫn nhẹ nhàng, nhưng gầy gò và ôm lấy những đường gân xanh bị che đi bởi màu da sạm nắng. Tôi ngạc nhiên và ngỡ ngàng khi chính bây giờ mới nhận ra hình ảnh của mẹ thay đổi bấy lâu nay, vậy mà, vì mải chơi nên tôi không quan tâm tới sự thay đổi ấy. Nhất là ngay lúc này đây, hình ảnh ấy mỗi lúc một rõ nét thêm, nỗi lo lắng cho tôi chỉ làm cho hình ảnh ấy của mẹ khắc khổ hơn, buồn rầu và xác xơ, khiến cho lòng tôi vang lên những tiếng kêu nghe tê tái. Mẹ nay đã không còn là hình ảnh trẻ trung, xinh tươi như xưa, trước mắt tôi giờ là người phụ nữ với dáng người ốm gầy, xanh xao và da đen sạm nắng gắt, mái tóc mẹ chẳng còn đen, bồng bềnh như xưa để cho lúc tôi đùa với những lọn tóc xoăn tự nhiên mỗi khi nằm cạnh mẹ, mà bây giờ, nó điểm nhiều sợi bạc trắng, trông xác xơ và rời rạc. Lúc mẹ đút cho tôi ăn, những sợi tóc vẫn vô tình vướng trên trán đẫm mồ hôi, chúng thấm nước và nằm ở trên đó, như chờ cho có ai vén lên trở lại, hòa cùng hai màu tóc trắng và đen thay đổi theo năm tháng mờ nhạt. Mẹ đã già đi rất nhiều cùng với nỗi lo toan trong cuộc sống, với những sáng sớm cật lực khi trời vẫn mờ sương. Mẹ đang đi cùng tôi qua những chặn đường của cuộc đời, mẹ vì tình thương dành cho tôi mà chấp nhận hi sinh sắc đẹp của tuổi xuân, chấp nhận chịu bao đau khổ chỉ để mong tôi sống mà thành người. Mẹ đã đánh đổi cuộc đời mình… Giờ đây, trái tim tôi đang đau nhức vì nhận ra hình ảnh mẹ không còn như xưa, nụ cười của mẹ khi xưa giờ đã héo đi, để lại dấu vết môi đỏ vụng về trên khóe miệng. Mẹ giờ đã khác xa với hình ảnh mẹ thuở nào…
Tôi, cho đến bây giờ vẫn không thể quên giây phút ốm đau ấy, được tay mẹ chăm sóc, dỗ dành. Dáng người mẹ vẫn thế trong tâm trí tôi, hoàn toàn khác nhau, một là mẹ của thời còn trẻ, một là mẹ của bây giờ. Hai con người ấy, tuy bên ngoài khác nhau hoàn toàn, nhưng bên trong tâm hồn vẫn tràn ngập ánh sáng và tình yêu thương lớn lao dành cho con. Và người con ấy chính là tôi.

Câu trả lời:

Đã ai từng đọc mấy dòng thơ:

"Hoa đôi khi cũng có lúc tàn

Nhưng tình bạn đâu có dễ tàn như hoa"

Tình bạn là một thứ tình cảm đẹp đẽ mà ai cũng có. Cũng như tình yêu, tình bạn cũng là một chủ đề văn chương và nghệ thuật hấp dẫn đối với các nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ… Tình bạn là vốn quý, là thiêng liêng cao cả. Bạn là để sẻ chia, là nơi tâm sự, là bờ vai mỗi khi ta buồn, ta mệt mỏi khi không có gia đình ở bên. Bạn là người thân yêu gần cạnh bên ta. Là người lưu giữ những bí mật của ta. Dễ dàng gì để có một tình bạn?

Trong cuộc sống, ngay từ khi ta bắt đầu đi học mẫu giáo, định nghĩa bạn ta đã biết đến rồi. Lúc đó, bạn là những đứa trẻ khác cùng trang lứa, cùng một lớp học. Ta quen biết với bạn nhờ có cô giáo chỉ bảo. Những câu chuyện hay về đối xử với bạn bè cũng là một trong các bài học chính của giáo dục mầm non. Mới bé xíu vậy thôi, ta đã có bạn và tình bạn đã nảy sinh từ đó. Đến lớn hơn một chút nữa, ta càng gặp được nhiều người hơn. Những người đó ngay lập tức trở thành người quen và phát triển mối quan hệ bạn bè. Nhưng nhiều người chỉ thoáng qua chào hỏi vài câu và không để lại hồi ức gì. Bạn bè thông thường mà nói ta có thể có rất nhiều. Bởi hàng ngày, việc gặp gỡ, làm quen với người khác là rất nhiều. Bạn tạo dựng mối quan hệ với người khác thì khởi điểm sẽ là bạn. Bạn có thể là bất cứ ai, không phân biệt giới tính hay độ tuổi. Tất nhiên những người lớn hơn ta nhiều tuổi sẽ không được xếp vào danh sách bạn bè. Nhưng không hẳn đã là bạn thì ta có thể sẻ chia với họ tất cả những điều trong cuộc sống. Những người như vậy thật sự không nhiều. Bạn có thể rất nhiều nhưng những người thật sự ta tin tưởng thì không nhiều đâu. Bởi tình bạn đâu dễ dàng có được nếu không nỗ lực hay cùng nhau vun đắp. Tình cảm là một thứ khó đoán nhất trên thế gian này. Ngày hôm nay có thể là bạn ngày mai có thể là kẻ thù rồi. Cuộc sống không thể lường trước điều gì khi có quá nhiều thứ chi phối trong cuộc sống. Tôi là một người ít bạn. Thực sự là như vậy. Ý tôi ở đây lầ những người bạn mình thực sự có thể tin tưởng để nói những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, những cảm xúc thầm kín, những khó khăn, những điều ước mơ cho tương lai sắp tới. Ông cha ta từng có câu: "chọn bạn mà chơi". Thật đúng như vậy." Bạn" là một thứ quý giá. Việc lựa chọn "bạn" là một điều hết sức cần thiết. Nhưng chọn bạn không phải là sự toan tính của ngày nay mà là chọn những người bạn đối xử với ta thật lòng. Ai cũng nói rằng lòng người khó đoán. Ta không thể hiểu hết được những gì họ đang suy nghĩ trong đầu đâu. Nhưng hãy cảm nhận theo chính trái tim của mình. Tình bạn cũng như tình yêu, là một thứ tình cảm đẹp mà không một thành phần, một nhân tố nào có thể gượng ép được. Có một tình bạn đẹp như có một người song hành cùng ta vượt qua những bão táp phong ba của cuộc đời. Có một tình bạn đẹp, ta sẽ có một người cùng chung vui với ta khi thành công. Có một tình bạn đẹp, ta sẽ có một người dìu dắt bước chân ta, cho ta những lời khuyên chân thành và đưa ta ra khỏi bóng tối của cuộc đời khi xa ngã. Tình bạn đẹp lắm. Nó còn đẹp hơn cả tình yêu. Tình bạn cũng có thể là tiền đề cho một mối quan hệ yêu đương thuần

Đã có người từng so sánh: "Tình bạn thì có thể tiến tới thành tình yêu. Nhưng tình yêu không thể trở về thành tình bạn". Tình bạn đẹp lắm. Nhưng để có được tình bạn ấy trước hết bạn phải là người bạn chân thành. Sự chân thành của bạn sẽ là chìa khóa để cảm hóa người khác. Sự chân thành là yếu tố cần nhưng chưa đủ. Ngoài sự chân thành còn cần sự tôn trọng. Bất cứ một mối quan hệ nào cũng cần được xây dựng trên nền tảng tôn trọng lẫn nhau và tình bạn cũng vậy. Sự tôn trọng của bạn đối với người tri kỷ sẽ là một bước đệm để tình bạn của hai người ngày càng bền chặt. Chân thành và tôn trọng đã có. Yếu tố tiếp theo là sự thấu hiểu. Mỗi người đều có những khó khăn, những trở ngại riêng trong cuộc sống. Bạn đừng nên lấy đó làm cái cớ để trách móc hay làm tổn thương họ. Tất nhiên vết thương nào rồi cũng sẽ lành nhưng vết sẹo mà nó để lại không bao giờ có thể phai nhòa. Vết sẹo lồi lõm vẫn sẽ hằn sâu trong trái tim mà không bao giờ có thể mờ đi được. Dù có là nhiều năm hay đến khi ta già yếu rồi từ giã cõi đời này thì vết sẹo ấy vẫn ở đó, không hề thay đổi.Chẳng mấy tình bạn có thể sống sót nếu người kia nói điều không hay về bạn sau lưng bạn. Ai cũng có những khuyết điểm nhưng đã là bạn thì đừng bới móc, đừng lấy đó làm cái cớ để làm tổn thương bạn của mình. Hơn ai hết, bạn sẽ là người giúp họ khắc phục được những khuyết điểm ấy. Hãy nhớ rằng, bạn cũng không hoàn hảo nên đừng làm những người bạn phải phiền lòng. Nguyên lí cho và nhận cũng chưa bao giờ là thừa thãi đối với một mối quan hệ nào đó đặc biệt là tình bạn. Hãy biết cho đi trước khi suy tính nhận về những gì. Bởi cuộc đời sinh ra tình bạn là để yêu thương. Hãy là một người bạn tốt trước khi tìm thấy một người bạn tốt. Bạn đừng quay lưng khi người bạn của mình gặp khó khăn. Bởi dù không giúp được gì nhưng những lời an ủi động viên bạn không thể nói? Sự đồng cảm của bạn, những hành động nhỏ thể hiện sự sẻ chia cũng là đủ đối với họ rồi. Đôi khi họ cần lắm một bàn tay lau nước mắt. Họ cần lắm một bờ vai để tựa vào. Họ cần lắm nụ cười sẻ chia khi bước trên đỉnh vinh quang. Chẳng lẽ những thứ đơn giản ấy bạn cũng không thể cho đi? Tình bạn không phải là thứ để vụ lợi hay lợi dụng điều gì. Bạn hãy cứ cho đi rồi bạn cũng sẽ nhận về những gì xứng đáng. Bạn cho đi yêu thương, trái tim bạn sẽ nồng nàn, ngọt ngào và phong phú. Bởi sống là để yêu thương và được yêu thương nên hãy đừng ngần ngại mà trao đi trái tim mình. Tình bạn là một thứ tốt đẹp. Nó khiến cho cuộc sống của bạn nhiều màu sắc hơn. Nó cũng là một động lực để bạn bước tiếp trên con đường đầy chông gai này. Để có được một người đồng hành trong cuộc sống thì bạn hãy trở thành người đồng hành của ai đó trước.

Ngày nay, với một xã hội toan tính, những con người thực dụng ngày càng nhiều. Thực dụng không hẳn là xấu. Nhưng cái thực dụng ấy đi cả vào tình cảm, điều khiển cả trái tim. Điều này mới thực sự đáng lên án. Những người bạn chơi với nhau cũng vì lợi dụng nhau. Để đạt được mục đích nào đó nên kết thân với họ. Rồi ngày ngày giả tạo sẻ chia, giả tạo đông cảm để đạt được mục đích của chính bả thân mình. Những người bạn ấy thật không đáng để làm bạn. Rồi khi ta gặp khó khăn, họ lại ngoảnh mặt làm ngơ như chưa từng quen biết. Tôi đã gặp rất nhiều trường hợp như thế. Trong xã hội ngày càng phát triển này, thì những hiện tượng ấy không phải là hiếm. Vì vậy nếu bạn đang có một tình bạn đẹp xin hãy trân trọng nó. Nếu bạn đang có một người bạn thật lòng xin hãy trân trọng họ. Đừng để vì một chút xung đột hay lòng toan tính để rồi đánh mất họ. Trong bất kỳ mối quan hệ nào không thể tránh khỏi những xung đột, những mâu thuẫn. Nhưng hãy thấu hiểu cho nhau rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Đừng im lặng làm thinh rồi tình bạn của bạn sẽ trôi tuột đi mất đấy. Tình bạn đã trôi đi thì khó có thể lấy lại. Người bạn đã ra đi, níu kéo cũng vô ích. Chỉ cần bạn hãy luôn chân thành là đủ. Đến khi họ ra đi, rời bỏ bạn thì người hối hận không phải là bạn. Đừng để bạn là người phải hối hận cho bất kỳ một sự đổ vỡ nào. Người bạn ấy đã không nhận ra tình cảm của bạn thì cũng đừng thấy buồn thương luyến tiếc. Họ không biết quí trọng bạn cũng đừng vì thế mà đóng cửa trái tim. Hãy mang tình cảm ấy, niềm yêu thương ấy đến những ai cần nó. Tình cảm là thứ không giới hạn bởi trái tim vẫn đập nhịp nhàng. Đừng vì một chút đau thương mà khiến mình chai sạn. Hãy cứ yêu thương nhau, hãy cứ trân trọng nhau để cuộc đời thêm ý nghĩa.

Tình bạn đẹp lắm. hãy biết sẻ chia để được sẻ chia. Hãy biết đồng cảm để được đồng cảm. Hãy chân thành để có những người bạn chân thật. Hãy yêu thương không cần biết ngày mai thế nào. Hãy để những người bạn coi bạn là tri kỷ. Để cuộc đời này thêm ý nghĩa sống để yêu thương.