Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Chưa có thông tin , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 31
Số lượng câu trả lời 118
Điểm GP 13
Điểm SP 68

Người theo dõi (5)

H24
H24
NN
PP
H24

Đang theo dõi (2)

XC
RL

Câu trả lời:

Câu 1 (1 điểm): Xác định chủ đề và thể loại của văn bản trên.

Chủ đề: Văn bản nói về tình cảm gia đình, cụ thể là về người mẹ hay la và sự thay đổi trong cách hành xử của mẹ khi các con đã trưởng thành, cũng như tình yêu thương âm thầm của người cha.

Thể loại: Văn bản thuộc thể loại hồi ký hoặc truyện ngắn, có yếu tố tự sự và miêu tả.

Câu 2 (1 điểm): Tìm và giải thích nghĩa của các từ địa phương trong những câu dưới đây: “Biết tính má, tụi tôi cũng ráng làm nhà cửa tươm tất, đâu ra đó để không bị má la”

Từ địa phương:

Má: Mẹ.

Tụi tôi: Chúng tôi.

Ráng: Cố gắng.

Tươm tất: Gọn gàng, sạch sẽ.

La: Mắng, quở trách.

Câu 3 (1 điểm): Từ câu trả lời của người ba: “Má mày già rồi, còn sức đâu mà la. Ba không làm thì má mày phải làm, chứ ba còn mong má mày la om sòm cho ba biết má mày còn khỏe!”, em hiểu được gì về người ba và tình cảm gia đình?

Hiểu về người ba: Người cha yêu thương và quan tâm đến vợ. Ông muốn giúp đỡ vợ trong công việc nhà để bà đỡ vất vả, đặc biệt khi tuổi già sức yếu.

Tình cảm gia đình: Tình cảm gia đình ấm áp, yêu thương và chăm sóc lẫn nhau. Người cha thể hiện tình yêu và sự quan tâm đến vợ một cách âm thầm và tinh tế.

Câu 4 (2 điểm): Nêu cảm nhận của em về người má “hay la” trong văn bản.

Cảm nhận: Người mẹ trong văn bản ban đầu được miêu tả là người hay la mắng, nhưng điều đó xuất phát từ tình yêu thương và mong muốn các con chăm chỉ, ngăn nắp. Khi các con trưởng thành, tình yêu thương ấy chuyển thành sự chăm sóc và lo lắng. Mẹ không còn la mắng nữa mà tự mình làm hết mọi việc để các con có thời gian nghỉ ngơi. Điều này thể hiện sự hy sinh thầm lặng và tình yêu vô bờ bến của mẹ dành cho gia đình.

Câu trả lời:

Chuyện kể rằng, một buổi sáng đẹp trời, có một người đi qua con đường nhỏ bên cạnh cánh đồng lúa. Người ấy vô tình làm rơi một số quyển sách quý xuống vệ đường mà không hề hay biết. Những quyển sách ấy nằm im lìm bên vệ đường, chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra.

Vào buổi chiều, một cô bé tên An đi học về qua con đường đó. An là một học sinh rất chăm chỉ và yêu thích đọc sách. Khi thấy những quyển sách nằm bên vệ đường, cô bé dừng lại và nhặt chúng lên. An rất vui mừng vì những quyển sách ấy toàn là truyện cổ tích, những câu chuyện mà cô bé rất yêu thích nhưng chưa có cơ hội để đọc.

An mang những quyển sách về nhà và say sưa đọc. Mỗi trang sách như mở ra một thế giới mới đầy màu sắc và huyền bí. Những câu chuyện về những vị anh hùng, những cuộc phiêu lưu kỳ thú, và những phép màu kỳ diệu đã cuốn hút An. Cô bé cảm thấy như mình được sống trong những câu chuyện đó, trải qua những cảm xúc và trải nghiệm tuyệt vời.

Một ngày nọ, khi An đang ngồi dưới gốc cây lớn trong sân nhà, một cụ già đi ngang qua và nhận ra những quyển sách trong tay cô bé. Cụ già mỉm cười và kể cho An nghe về lịch sử của những quyển sách ấy. Hóa ra, những quyển sách này là báu vật của một gia đình danh giá, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cụ già chính là chủ nhân của những quyển sách, và cụ rất vui khi biết rằng chúng đã mang lại niềm vui và kiến thức cho An.

Cụ già và An đã trở thành bạn tốt. Cụ dạy An nhiều điều về cuộc sống và chia sẻ với cô bé những câu chuyện thú vị. Những quyển sách không chỉ giúp An mở mang kiến thức mà còn mang đến cho cô bé một người bạn tri kỷ.

Và thế là, những quyển sách bị đánh rơi bên vệ đường đã viết nên một câu chuyện đầy ý nghĩa và cảm động. Câu chuyện về sự tình cờ và kết nối, về tri thức và tình bạn. Một câu chuyện mà An sẽ mãi mãi ghi nhớ trong tim.

Câu trả lời:

Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ, có một cô bé rất đáng yêu tên là Khăn Đỏ. Cô bé thường hay đội chiếc khăn màu đỏ mà bà ngoại may cho, nên mọi người trong làng gọi cô là "Cô Bé Quàng Khăn Đỏ".

Một ngày nọ, mẹ của Khăn Đỏ bảo cô mang một giỏ bánh và trái cây đến cho bà ngoại đang bệnh. Khăn Đỏ rất vui vẻ và háo hức với chuyến đi này. Trước khi đi, mẹ dặn cô phải đi thẳng đường và không được rời khỏi lối mòn để tránh nguy hiểm.

Tuy nhiên, khi đi qua rừng, Khăn Đỏ gặp một con sói gian xảo. Sói hỏi cô bé đi đâu, và khi biết được cô đang đi thăm bà ngoại, nó quyết định bày mưu tính kế. Sói bảo Khăn Đỏ hái một ít hoa cho bà ngoại và tự mình chạy nhanh đến nhà bà trước.

Sói đến nhà bà và gõ cửa. Khi bà vừa mở cửa, sói nhảy xổ vào và nuốt chửng bà. Sau đó, nó giả làm bà ngoại, leo lên giường nằm đợi Khăn Đỏ.

Khi Khăn Đỏ đến nhà bà, cô bé thấy có gì đó lạ lắm. Cô hỏi bà:

Bà ơi, sao mắt bà to thế?

Để bà nhìn cháu rõ hơn.

Bà ơi, sao tai bà to thế?

Để bà nghe cháu rõ hơn.

Bà ơi, sao miệng bà to thế?

Để bà ăn cháu!

Ngay sau đó, sói nhảy xổ lên và nuốt chửng Khăn Đỏ. Nhưng may mắn thay, một người thợ săn đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu và chạy vào. Anh đã dũng cảm tiêu diệt con sói, và cắt bụng sói để cứu Khăn Đỏ và bà ngoại. Cả hai đều an toàn và hạnh phúc sau sự việc.

Từ đó, Khăn Đỏ rút ra bài học rằng cô phải luôn nghe lời mẹ và không bao giờ nói chuyện hay tin tưởng người lạ trên đường. Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Câu trả lời:

Khi nhắc đến kỉ niệm về thầy cô và mái trường, tôi không thể không bồi hồi nhớ về những ngày thơ ấu ngây thơ, ấm áp và đầy màu sắc của tuổi học trò. Thầy cô và mái trường chính là nơi đã góp phần tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ, sâu sắc và không thể nào quên trong lòng tôi.

 

Tôi vẫn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhặt trong ngày đầu tiên bước chân vào mái trường mới. Ánh mắt hồn nhiên của các bạn cùng lớp, nụ cười ấm áp của thầy cô chào đón chúng tôi, cảm giác hồi hộp lẫn háo hức khi bước vào một không gian mới, đầy ắp những hi vọng và mong chờ.

 

Những bài học với những kiến thức mới lạ, những trải nghiệm thú vị trong các hoạt động ngoại khóa, những buổi sinh hoạt lớp đầy ý nghĩa, tất cả đã tạo nên một môi trường học tập và rèn luyện tinh thần thật sự đặc biệt. Những kỉ niệm ấy vẫn in sâu trong tâm trí tôi, khiến tôi luôn nhớ mãi không quên.

 

Nhớ thầy cô, những người thầy yêu nghề, tận tâm với việc giáo dục, luôn sẵn lòng chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm và tình yêu thương với học trò. Những bài giảng sâu sắc, những lời khuyên ý nghĩa, những lần nhắc nhở tận tình đã giúp tôi trưởng thành và phát triển không chỉ về kiến thức mà còn về tinh thần.

 

Mỗi kỉ niệm về thầy cô là một bài học về lòng nhân ái, về sự kiên nhẫn, về tình yêu thương và sự hy sinh vô điều kiện. Những giọt mồ hôi, những phút giây dành cho học trò, những lời động viên khiến tôi luôn biết ơn và trân trọng những người đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ, nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ của chúng tôi.

 

Mái trường, nơi tôi đã trải qua bao kỷ niệm đẹp, từ những buổi học bài, đến những trận cầu thể thao sôi động, từ những buổi họp lớp vui vẻ, đến những chuyến dã ngoại hồn nhiên. Mỗi góc mái trường đều chứa đựng một phần kí ức, một phần tâm hồn của tôi.

 

Những người bạn thân thiết, những mối quan hệ đẹp, những kỷ niệm ngọt ngào đã tạo nên một phần không thể thiếu trong cuộc đời học trò của tôi. Mỗi ngày trôi qua, mỗi bước đi trên con đường mái trường đều là một bài học, là một trải nghiệm, là một kỉ niệm đáng nhớ.

 

Tôi biết rằng, dù thời gian có trôi qua, những kỷ niệm về thầy cô và mái trường sẽ mãi mãi sống đọng trong tâm trí tôi. Chúng là nguồn động viên, là nguồn sức mạnh để tôi tiếp tục phấn đấu, vươn lên và trưởng thành hơn trong cuộc sống.

 

Với tôi, thầy cô và mái trường không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, là nơi gắn kết những mối quan hệ đẹp, là nơi ghi dấu những kỷ niệm đẹp suốt đời. Tôi mãi mãi biết ơn và trân trọng những kỷ niệm ấy, bởi chúng đã góp phần làm nên con người tôi ngày hôm nay.