Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Chưa có thông tin , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 2
Số lượng câu trả lời 0
Điểm GP 0
Điểm SP 0

Người theo dõi (0)

Đang theo dõi (0)


NQ

Trước kia có hai người mù một già một trẻ nương tựa vào nhau mà sống, hàng ngày Họ đánh đàn để mưu sinh. Một hôm, người mù già bị ốm, ông ta biết mình không bao lâu nữa sẽ rời xa nhân thế bèn gọi người mù nhỏ tới bên giường, nắm chặt tay người mù nhỏ và nói một cách khó nhọc “  Con ơi, ở đây ta có một phương thuốc bí mật, phương thuốc bí mật này có thể khiến con sáng mắt trở lại, ta giấu nó ở trong đàn, nhưng con nhất định phải nhớ,  con phải gảy đứt 1.000 sợi dây đàn thì mới lấy được nó ra,  nếu không con sẽ không nhìn được đâu.”

Người mù nhỏ vừa khóc vừa hứa với ông ta. Người mù già mỉm cười ra đi.

Ngày này qua ngày khác, người mù nhỏ luôn đi nhớ lời trăng trối của sư phụ, không ngừng gảy đàn, cẩn thận cất giữ từng sợi dây đàn bị đứt.

Khi gảy đứt sợi dây đàn thứ 1.000 thì đã là một ông lão già nua. Ông ta không nén nổi nỗi vui mừng trong lòng, hay tay run rẩy,  từ từ mở hộp đàn, lấy ra phương thuốc bí mật.Thế nhưng đó chỉ là một tờ giấy trắng, trên đó không viết gì hết. Nước mắt rơi trên tờ giấy, ông ta đột nhiên mỉm cười.

                               (  Đá cuội hay kim cương, Dale Carnegie)

 Câu 1:  xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản

 Câu 2:  Hình ảnh phương thuốc bí mật,  1000 sợi dây đàn có ý nghĩa gì?

 Câu 3:  Thái độ mỉm cười ra đi của người mù già nói lên điều gì?

 Câu 4: Tại sao khi lấy  ra phương thuốc bí mật chỉ là một tờ giấy trắng  người  mù nhỏ khóc rồi đột nhiên lại mỉm cười?

 Câu 5:  Bài học nào có ý nghĩa nhất đối với em sau khi đọc văn bản trên(  trình bày trong một đoạn văn khoảng 10 dòng)