Hãy tả một mùa mà em yêu quý
/Giúp mình đi ./
Hãy tả một mùa mà em yêu quý
/Giúp mình đi ./
Trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thì mùa em thích nhất là mùa hè. Vì mùa hè có những nét đặc trưng riêng, mùa chúng em không còn bận rộn với sách vở và được vui chơi thoải mái.
Mùa hè có ánh nắng tháng Năm, tháng Sáu chói chang khiến cho nhiều người khó chịu. Nhưng mùa hè còn có nhiều điều thú vị khác. Mùa hè bắt đầu bằng tiếng ve kêu rộn rã trên cành cây phượng đang nở hoa đỏ chót. Tiếng ve kêu nhức nhối đó như đánh thức giấc ngủ dài của thiên nhiên.
Mùa hè, học sinh sẽ không phải đến trường học bài, được về quê chơi, được bố mẹ dẫn đi du lịch khắp nơi. Mùa hè đến, sân trường vắng lặng, bác trống nằm im lìm chờ một năm học mới.
Buổi sáng mùa hè, ánh mặt trời lên cao, từng tia nắng chiếu xuống mặt đường khiến cho không gian trở nên sáng chói. Nhưng ánh nắng lúc giữa trưa rất gay gắt, ai ra đường cũng phải bịt kín tránh sự xâm hại của nắng. Khi chiều tà, nắng rớt, hoàng hôn bao phủ khắp mọi nơi, gió vi vu trên những cành cây cao.
Có lẽ không chỉ riêng em thích mùa hè mà rất nhiều người khác thích mùa hè nữa. Đó là khoảng thời gian mọi vật đều bừng tỉnh, tràn đầy sức sống nhất. Mùa hè em được ba mẹ dẫn về quê ngoại chơi, được ngắm những cánh diều bay giữa bầu trời cao trong xanh và lồng lộng gió. Những cánh đồng lúa mênh mông trải dài đến vô tận, mùa hè những người làm nông sẽ bắt đầu thu hoạch lúa, thóc phơi vàng cả góc sân.
Mùa hè đến, hoa bằng lăng nở tím cả con đường đến trường của em. Những ao sen cũng bắt đầu hé nụ, chờ đến ngày nở hoa. Em rất thích ngắm bình minh khi mùa hè đến, vì lúc đó sẽ kết thúc một ngày, em sẽ được theo ba đạp xe đi khắp xóm làng.
Mùa hè chúng em sẽ tạm chia tay mái trường và nghỉ ngơi sau một năm học vất vả. Nhưng em ấn tượng và thích nhất khi mùa hè đến sẽ được đi bơi, dòng nước mạt dịu vỗ nhẹ vào mặt. Cảm giác đó thật thích thú.
Em rất thích mùa hè, thích những gì mà mùa hè có. Bởi rằng mọi vật đều tràn đầy sức sống và niềm vui.
....Dường như...ai đi ngang cửa...Gió mùa đông bắc...se lòng...Chút lá thu vàng...đã rụng....Chiều nay...cũng bỏ ta đi...!
Dạo này quá bận rộn với công việc nên ít có thời gian để onll cy ghé thăm các hàng xóm....Cũng may... nhờ sự bận rộn của công việc cứ cuốn mình theo...để cái tâm hồn... “dở hơi” của mình... không còn chỗ miên man theo cảm xúc mùa thu....! Lâu lắm rồi bữa nay mới lại có chút thời gian thư thái trước khi bước vào bao bộn bề công việc ...Chợt nhớ đến những chia sẻ rất thú vị của một người bạn rất thân...một người bạn có tâm hồn và sự cảm nhận cuộc sống...khá gần gũi với...tâm hồn và cảm nhận...cuộc sống của mình trong thời gian gần đây...khiến mình bất giác..mỉm cười thật vui...khi nghĩ đến..những sẻ chia của bạn...Cảm ơn bạn nhiều lắm đấy vì chính nhờ những sẻ chia của bạn đã giúp mình...vượt qua được những suy nghĩ luôn đắm chìm theo cảm xúc mùa thu...để giờ đây tâm hồn mình có sự thay đổi thật sự..mình lại lấy lại được “Một thể giới quan cùng một nhân sinh quan” hoàn toàn tươi mới..để cảm nhận..mùa đông đang hiện hữu..bên mình....
Cuộc sống quả là có rất nhiều điều kỳ diệu. Chỉ cần để tâm một chút, giành thời gian một chút...suy nghĩ..khách quan một chút...ta sẽ phát hiện ra còn bao nhiêu sự diệu kỳ ngay từ những điều bình dị...vì mải miết chạy theo cảm xúc mùa thu mà..mình đã....vô tình không phát hiện ra...Mùa đông còn bao điều kỳ diệu. Trước đây trong suy nghĩ của mình ...cả khoảng thời gian dài...mình luôn nghĩ về mùa đông với những suy nghĩ quan niệm không mấy khách quan rằng...Mùa đông thường gắn liền với..những nỗi buồn cùng sự hanh khô, lạnh giá...Mình đâu có biết rằng mùa đông..còn cho ta nhận biết được bao điều to lớn và vĩ đại hơn thế chẳng hạn như... khi quan sát những hàng cây trút hết lá vàng chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu...vẽ lên nền trời những bức tranh ảm đạm...hay nhìn những khóm cây, bụi cỏ đang nhọc nhằn trong mưa rét...mà chẳng thể nở hoa mình thấy có điều gì đó..man mác lắm...nhưng giờ đây thì đã khác...Với nét nhìn tươi mới mình đã nhìn ra những điều trước đây mình không nhận thấy... đó chính là sự tích lũy năng lượng ẩn chứa biết bao giá trị to lớn của khát vọng...chuẩn bị cho một hành trình vươn tới...những tầm cao...và thấp thoáng trong đó...những ấp ủ của chồi non..lộc biếc...Và mình cũng chợt nhận ra rằng...Mùa xuân ...đang bắt đầu bằng những cơn gió lạnh đến tái tê từ lúc cuối đông...
Cảm ơn nhé..mùa đông...vì đã cho tôi hiểu và biết thêm nhiều hơn về cuộc sống...Tôi đã hiểu ra vì sao trong lạnh lẽo đến băng giá..con người vẫn mong mỏi được sưởi ấm, dù chỉ là một chút hơi ấm thoảng qua... như một ly rượu ấm nồng tình bè bạn..giữa buổi trưa...đầy ắp niềm vui...để tôi lại cảm nhận được những ồn ào của những con sóng ngầm đang trào dâng trong tâm hồn lâu nay tĩnh lặng...chỉ vì..chút lá rụng mùa thu...
Cảm ơn nhé một người bạn yêu quý của tôi...bạn đã mang lại cho tôi bao khát khao hy vọng .. để tâm hồn tôi lại thấy thấp thoáng đâu đây... sự căng tràn nhựa sống của mùa xuân....cùng bao đam mê..cháy bỏng của mùa hạ...đang lớn dần lên và dần..hiện hữu bên mình...Cho tâm hồn tôi có thêm những cảm nhận mới về mùa đông, để rồi mỗi sớm mai thức dậy tâm hồn tôi cảm nhận rõ một điều:
..."Mỗi buổi sáng thấy lòng xe xe lạnh...
Gió...chuyển mùa..theo nỗi nhớ..mênh mang..
Trong sương sớm nghe hồn thoang thoảng rét..
Thấp thoáng...nắng vàng....về sưởi ấm những vần thơ"!...
Viết một đoạn văn ngắn giới thiệu về bản thân mình
Ngày mai kiểm tra 1 tiết rùi,help me
Em tên là Mai Anh, năm nay em mười hai tuổi và đã là học sinh lớp sáu của trường trung học cơ sở Nguyễn Huệ. Điều em tự hào nhất đến bây giờ chính là em có thể trở thành một thành viên trong mái nhà Nguyễn Huệ yêu dấu. Từ rất lâu rồi em luôn mong muốn có thể thi vào trường bằng năng lực của mình. Bởi trường Nguyễn Huệ không chỉ là một mái trường truyền thống trong đào tạo ra rất nhiều thế hệ học sinh, mà đó còn là nơi em luôn ngưỡng mộ, yêu mến, em biết đến ngôi trường này qua những lời kể của các anh chị đi trước. Vì vậy mà giờ đây khi đã trở thành học sinh của trường thì trong em không chỉ có niềm vui sướng mà còn dâng lên biết bao tự hào.
giới thiệu về gia đình mình được không bạn ?
lập dàn ý câu chuyện tưởng tượng:Đề bài :lời trò chuyện của chiếc bàn bị viết bẩn khi trực nhật
Trong hoạt động học tập của các bạn học sinh, dù là ở trường hay ở nhà thì cũng không thể thiếu đi sự hiện diện của tôi. Tôi là một trong những đồ vật hỗ trợ cho các bạn học sinh học tập, rèn luyện, thiếu đi mình thì hoạt động học sẽ diễn ra rất khó khăn, các bạn học sinh cũng không có những điều kiện thuận lợi để tiếp thu những kiến thức mới. Các bạn đã đoán ra tôi là ai chưa? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là một chiếc bàn học trong rất nhiều những người an hem của tôi được mang đến trường học và phục vụ cho nhu cầu học tập của các bạn học sinh. Tôi rất tự hào và vui vẻ khi biết mình có những ích lợi trong việc hỗ trợ các bạn nhỏ học tập. Nhưng, hiện nay, tôi cảm thấy rất buồn vì ý thức của các bạn học sinh chưa tốt, chưa thực sự quan tâm cũng như trân trọng đến sự có mặt của chúng tôi, các bạn đã dùng bút, compa làm chúng tôi bị thương bởi những vết trầy xước, loang lổ.
Khi vừa mới được xuất xưởng và đưa đến một ngôi trường học, tôi và các anh em của mình rất vui và tự hào,vì nhờ sự xuất hiện của chúng tôi mà các bạn học sinh sẽ học tập, rèn luyện tốt hơn. Chúng tôi cũng vui vì sau bao công lao chế tác của những người nghệ nhân thì giá trị của chúng tôi cũng đã được đưa vào sử dụng. Khi mới đến trường, tôi là một chiếc bàn học mới tinh, bóng loáng, mặt bàn được bốn chiếc chân làm trụ nên vô cùng vững chắc, mặt bàn cũng sáng bóng và được sơn một lớp sơn màu nâu cam rất đẹp. Dưới mặt bàn là một ngăn nhỏ dùng để đựng cặp sách. Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều sẵn sàng để cho các bạn học sinh sử dụng.
Mong muốn của chúng tôi khi mới được đưa đến đây chính là phục vụ tốt nhất cho các bạn học sinh. Tôi là một chiếc bàn đôi, vì vậy mà diện tích của tôi đủ lớn để hai bạn học sinh ngồi. Lúc ban đầu, vì chúng tôi là bàn mới nên các bạn học sinh cũng rất hứng thú, ý thức giữ gìn của các bạn cũng rất tốt, mọi hoạt động đều rất nhẹ nhàng, ngay cả quyển sách mà các bạn để lên mặt bàn cũng vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu, như thể sợ chúng tôi bị đau vậy. Sự nâng niu của các bạn làm chúng tôi rất cảm động và tự hào về tấm lòng của các bạn học sinh nhỏ tuổi này đối với mình. Tuy nhiên, theo thời gian thì sự nâng niu ấy giảm đi rõ rệt, các bạn học sinh bắt đầu có những hành động nghịch ngợm đặc trưng của lứa tuổi mình, và sự nghịch ngợm, phá phách ấy đã khiến cho tôi cũng như bao chiếc bàn khác trở nên bẩn hơn, cũ hơn rất nhiều, thậm chí còn lốm đốm những vết thương.
Trước hết có lẽ là những vết mực mà các bạn học sinh vẽ lên tôi, các bạn dùng thước kẻ và một cây bút để kẻ ra ranh giới bàn học của mỗi bạn. Vì đo không chính xác nên các bạn cứ kẻ qua, kẻ lại làm cho mặt bàn loang nổ những vết kẻ. Không những thế, giờ ra chơi các bạn học sinh còn rất hay tụ tập và vẽ bậy lên mặt bàn. Tuy không ai trực tiếp viết lên bàn của mình nhưng thay vào đó các bạn sẽ chạy sang những bàn khác để dùng bút mực vẽ lên, nhằm mục đích trêu đùa. Cứ như vậy, các bạn vẽ qua vẽ lại làm cho tôi càng trở nên bẩn hơn bởi vết mực, mặt bàn không còn láng bóng như ban đầu nữa, trên mặt bàn là những vết kẻ, những chữ cái loằng ngoằng, những chữ số mà khi không có giấy nháp, các bạn đã nháp luôn lên mặt bàn. Đôi khi các bạn còn dùng bút dạ, bút xóa, thậm chí dùng cả compa để khắc lên chúng tôi nữa, những vết này thì vô cùng khó tẩy xóa.
Không chỉ vẽ bậy lên mặt bàn mà trong giờ ra chơi, các bạn nô đùa, nghịch ngợm còn làm chúng tôi ngã chổng vó trên mặt đất, lúc ấy tôi rất buồn và đau đớn nữa, chúng tôi bị xước xát hết cả. Không những thế, các bạn còn chạy nhảy trên bàn làm chúng tôi lấm bẩn, vì vậy, trên mặt bàn không chỉ có vết mực, vết xước mà có cả những dấu chân trắng xóa trên đó nữa. Nếu khi mới được đưa vào sử dụng chúng tôi vui mừng vì được các bạn nâng niu quý trọng thì bây giờ tôi lại rất buồn vì sự nghịch ngợm của các bạn. Vì sự quậy phá ấy mà giờ đây chúng tôi mang trên mình những vết thương khó có thể lành lặn được như ban đầu nữa.
Tôi biết là các bạn học sinh chỉ nghịch ngợm vì đặc trưng của lứa tuổi, nhưng bây giờ khi đã mang những vết xước, những vết loang lổ trên mặt bàn thì chúng tôi không còn tự tin và vững chắc được như ban đầu nữa. Tôi không trách các bạn mà tôi chỉ hi vọng các bạn có ý thức giữ gìn những dụng cụ, đồ vật trong trường hơn. Vì đó sẽ là những dụng cụ phục vụ cho chính hoạt động học của các bạn.
Viết 1 đoạn văn 8 - 10 dòng trình bày suy nghĩ của em về việc các bạn nhỏ hằng năm quyên góp sách vở ủng hộ đồng bào lũ lụt
Trường em cũng đã phát động ủng hộ người dân miền Trung đang phải chịu nhiều vất vả do thiên tai. Em xem ti vi thấy nhiều căn nhà, trường học, bệnh viện bị ngập trong biển nước, các bạn HS cùng trang lứa với em đã phải nghỉ học. Nhà trường, phòng học hư hỏng nặng, toàn bộ sách vở, quần áo, tài sản cũng bị nước lũ cuốn trôi... Nếu không có sự giúp đỡ, ủng hộ của mọi người, em lo các bạn ấy không thể tiếp tục đi học được nữa. Vì thế, em đã dành số tiền mà đợt nghỉ hè ông bà, bố mẹ cho em mua sắm sách vở để ủng hộ. Em cũng soạn một số sách vở, quần áo cũ không dùng đến để gửi tới các bạn HS vùng lũ. Hy vọng, những vật dụng này sẽ giúp ích cho các bạn ấy tiếp tục đi học trở lại. Em cũng mong mọi người ủng hộ tiền mặt giúp xây lại trường, sửa chữa phòng học để các bạn và thầy cô ở đó sớm được quay trở lại trường.
Dù đóng góp tiền hay quần áo, sách vở cũ, thùng mỳ tôm... thì em thấy đấy đều là những thứ vật chất rất thiết thực cho các bạn HS đang phải chịu thiệt hại vì thiên tai. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là các bạn phải thực sự nghiêm túc và có tinh thần giúp đỡ mọi người lúc khó khăn. Nhiều anh chị nghệ sĩ còn kêu gọi ủng hộ tiền, về tận vùng lũ lụt để gửi quà, vật dụng cho mọi người. Bố mẹ em ở cơ quan cũng đã tham gia đóng góp một ngày lương mua sách vở, mỳ tôm, thực phẩm. Vậy mà, nhiều bạn lại coi việc ủng hộ, quyên góp là kiểu “phong trào có cho xong”. Quần áo quá cũ nát, rách hỏng, đồ đạc không còn dùng được cũng đem đi quyên góp... Đáng buồn là vẫn có bạn còn dửng dưng, không muốn tham gia.
Từ ngàn đời nay, người dân Việt Nam luôn có tinh thần “lá lành đùm lá rách”. Trước tình cảnh khó khăn của người dân miền Trung sau khi trải qua mưa lũ, nhiều trường học, cơ quan đã chung tay đóng góp tiền bạc, vật chất. Đây là việc làm thể hiện nghĩa cử với đồng bào các vùng bị thiên tai nhằm chia sẻ phần nào mất mát, đau thương.
Để hưởng ứng phong trào đóng góp của con tại trường, phụ huynh nên cùng các con đóng góp bằng những hành động thiết thực giúp đỡ đồng bào các vùng bị thiệt hại, trong đó có các thầy cô giáo và các em HS để sớm khắc phục hậu quả, ổn định cuộc sống cũng như việc dạy và học. Ví dụ như cùng con xếp đồ đạc không dùng đến, sách vở, quần áo cũ đem đến trường quyên góp... Dạy các con biết sẻ chia, giúp đỡ người khác cũng sẽ góp phần tạo cho con một đức tính tốt, từ đó hình thành nhân cách đẹp.
Hãy viết một bài văn về mười năm nữa em quay lại trường
Thấm thoắt đã mười năm trôi qua, mười năm với biết bao nhiêu biến cố, bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời. Mười năm rồi tôi mới có dịp trở về ngôi trường cấp hai đang theo học. Môi trường đã mang đến cho tôi biết bao điều bổ ích. Để tháng năm đó là hành trang để tôi có thể bước tiếp vững vàng trên con đường sự nghiệp đang đi.
Mái trường mang tên Trường trung học cơ sở Minh Sơn đã khắc sâu trong trái tim tôi suốt 10 năm qua. Dù sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đã chuyển sang trường chuyên tỉnh để học cấp 3 nên thời gian để trở về thăm trường dường như là không có. Có chăng chỉ những lần về quê vội vã, rồi đi ngang qua trường, rồi nhìn vào và thấy nhiều sự đổi thay ở trường.
Mười năm rồi, hôm nay khóa học chúng tôi kỉ niệm mười năm xa mái trường. Rất đông các bạn bè cùng trang lứa với tôi năm đó đều hội tụ về đây để hoài niệm lại quãng thời gian cùng học tập, cùng vui chơi dưới mái trường này. Ai cũng mang trong mình niềm vui, tự hào và cả những xốn xang cho năm tháng đã qua.
Chúng tôi bây giờ ai cũng trường thành, có gia đình riêng, có công việc riêng của mình. Mỗi người đều có một lựa chọn riêng, một con đường riêng, một cuộc sống riêng nhưng dường như ai cũng nhớ về những năm tháng ngày xưa, lúc còn học dưới mái trường này.
Mười năm rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy mình vừa bình thản, vừa cảm xúc lẫn lộn khi đặt chân trở về mái trường ngày xưa. Nơi đã đón nhận một đứa học trò nhếch nhác, gầy nhom, ăn nói không nên lời và còn nghịch ngợm vào học.
Tôi ngắm nhìn sân trường, giờ đã được lát bằng gạch đỏ, sạch sẽ; khác với ngày xưa chỉ là cái sân đất rất trơn bóng và lì. Trời mưa chẳng dám đi ra ngoài vì sự trơn trượt. Sân trường cũng đã xuất hiện thêm nhiều ghế đá, là nơi giờ ra chơi mà học sinh có thể tụm năm tụm bảy nói chuyện, đọc truyện với nhau.\
Ngày xưa có 4 dãy nhà cấp 4, chưa có nhà cao tầng cho học sinh học. Nhưng mười năm sau, đã có thêm hai dãy nhà hai tầng mọc lên và được sơn màu vàng nhìn rất đẹp mắt.
Tôi ghé thăm phòng học tin học ngày xưa và nhận ra nó đã có thêm rất nhiều máy mới, gian phòng cũng được mở rộng để cung cấp đầy đủ thiết bị cho các em có thể học tập.
Hôm ấy, chúng tôi ghé thăm lại trường vào sáng chủ nhật nên không có lớp nào học; sân trường vắng bóng, chỉ có những chú chim nhảy nhót trên cành cây. Dường như cảm xúc trong tôi lại ùa về dữ dội. Tôi nhớ, rất nhớ những năm được học dưới mái trường có nhiều kỉ niệm như thế này.
Văn phòng của các thầy cô giờ cũng đã được chuyển sang địa điểm khác sáng và sạch sẽ hơn. Trống cũng đã được thay lại mới tinh tươm, bàn ghế kê ngăn nắp, không còn là những chiếc bàn gỗ cũ kĩ được vẽ nhàu nát bởi bàn tay học trò nữa mà đã có những bộ bàn ghế có mặt bóng loáng, chân bằng sắt rất chắc chắn.
Tôi ghé lại lớp học ngày xưa tôi từng học, nhận ra có bao nhiêu điều đổi khác, nhưng có một điều dường như vẫn vẹn nguyên đó là hơi ấm, là sự thân quen.
Tôi vẫn còn nhận ra rằng mình có duyên với ngôi trường này, với những chỗ ngồi ngày xưa từng ngồi, với những người bạn cười nhăn nhở suốt ngày. Có lẽ đó là những tháng năm tươi đẹp gắn với ngôi trường này mà tôi còn giữ cho đến ngày hôm nay.
Có một điều dường như không khác khi tôi đặt chân thăm lại trường xưa sau 10 năm chính là những gốc cây cổ thụ. Theo năm tháng, chúng vẫn như thế, vẫn vẹn nguyên và tươi tốt. Có lẽ những thứ gì đó càng cũ càng bền, càng neo giữ lâu trong trái tim.
Mười năm, là một con số khá dài cho một chặng đường đã đi qua. Kỉ niệm thường ùa về khi cảm xúc chợt đến, nhất là trong khoảnh khắc như thế này.
Thế hệ đi trước chúng tôi nhìn nhau, tay bắt mặt mừng vì ngôi trường đã khang trang, thiết bị học tập tốt hơn cũng như có nhiều đổi thay tích cực. Nhìn lại chúng tôi đã trưởng thành hơn, trưởng thành từ những nền tảng này. Còn về những người đã trồng người, đã chỉ bảo hết mực cho chúng tôi giờ đây đều đã già cả rồi. Những gương mặt, những ánh mắt ngày đó theo thời gian đã không còn như lúc trước. Nhưng chúng tôi biết ơn họ, biết ơn vì những gì mà họ làm hành trang cho chúng tôi như hôm nay.
Mười năm, một chặng đường dài như vậy; về thăm lại trường cũ, cảm xúc trong rôi xốn xang và muốn vỡ tung ra. Tôi cứ để lòng mình chơi vơi như vậy, để nhớ về tháng năm đã qua.
Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới đó mà đã mười năm. Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã trở thảnh sinh viên năm thứ nhất đại học. Hôm nay, có dịp về thăm ngôi trường cũ thân yêu, trong tôi dâng ngập một cảm giác xao xuyến và bỡ ngỡ khôn cùng.
Ngôi trường cũ hiện ra trước mắt tôi với nhiều nhiều kỉ niệm vừa quen thuộc vừa xen chút lạ lẫm. Con đường đầy sỏi đá năm xưa đã được thay thế bằng một con đường ữải đá phang lì, êm ru.
Xe tôi chạy chầm chậm trên đường nhỏ mà cảm thấy vui sướng vô cùng. Chiếc cổng trường năm xưa giờ đã được thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo và phía trên ghi rõ hàng chữ Trường THCS. Tôi còn nhớ rõ ngày ấy, mỗi lần đi học muộn, cánh cửa lại đóng sập lại, tôi phải năn nỉ mãi bác bảo vệ mới cho vào.
Bước vào sân trường sự thaỵ đổi ấy càng hiện lên rõ hơn. Dãy lớp tôi học năm xưa giờ được thay thế bằng một nhà cao tầng khang trang, sáng sủa. Lớp cũ năm xưa không còn nhưng tôi vẫn như thấy đâu đây hình ảnh của các bạn cùng lớp. Cái Lan toét, cái Hồng cụ, thằng Sơn tê ta… Ngày ấy cũng ở góc sân trường này, chúng tôi thường chơi đùa. Cây bàng năm xưa vẫn còn nhưng nó đã già hơn trước. Tôi bước lại gần, những nét chữ khắc vào thân cây yẫn còn nhưng những dòng chữ của chúng tôi không còn nữa, có lẽ thời gian đã làm mờ dàn.
Tôi bước tới khu hiệu bộ, căn nhà cũng được sửa lại đôi chút nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng năm xưa, nằm uy nghiêm giữa hai bên hàng cây mát rượi. Đây chính là hàng cây ngày xưa chúng tôi trồng khi trường mới xây xong mà. Ôi! Giờ đây nó đã cao lớn quá, tôi phải ngước mắt lên mới thấy ngọn của nó. Trong tiếng gió tôi nghe những lời rì rầm như những tiếng chào. Dưới gốc cây vẫn còn chiếc biển đề quen thuộc “Cây kỷ niệm lớp… khóa…”.
Sân trường đang giờ học im ắng đến lạ thường. Tôi nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm ấm trong lớp học. Nỗi nhớ thầy cô, các bạn dâng ngập hồn tôi, từ ngày chia tay mỗi người một ngả không biết cuộc sống của họ ra sao. Và các thầy cô của tôi nữa, tôi nhớ cô Thanh dạy văn cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm. Ngày ấy cô rất nghiêm khắc, không ít lần cô đã mắng chúng tôi khi chúng tôi không chịu nghe giảng. Tôi biết lúc đó đã có một số bạn tỏ ý không bằng lòng với cô nhưng chính những người bạn đó sau này đã tâm sự với tôi: Đen khi xa cô rồi mới thấm thìa lời cô dạy.
Thực ra ngày đó chúng tôi còn nhỏ quá, chỉ thích chơi thôi. Giờ đay lớn khôn tôi chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm sự của mình.
Đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì tôi gặp cô Thanh, tôi vô cùng sung sướng và bất ngờ vì bao năm rồi cô vẫn dậy ở nơi đây. Tôi chạy lại, vui mừng:
– Em chào cô! Cô có nhận ra em không ạ?
Cô nheo đôi mắt, sửa lại cặp kính:
– Em là Lan học sinh lớp 6A, khóa học cách đây mười năm rồi phải không?
– Em cảm ơn vì cô vẫn còn nhận ra em.
Thế là cô trò tíu tít nói chuyện. Đen lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn lại gương mặt cô, năm tháng trôi đi, trên khuôn mặt của cô đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn sáng như xưa nữa nhưng cái nhìn của cô vẫn thật dịu dàng. Mái tóc đen năm xưa giờ đã có khá nhiều sợi bạc. Tôi bỗng thấy thương cô vô cùng bởi tôi biết cuộc đời riêng của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành hết cho tất cả học sinh.
Tôi và cô đi dạo quanh sân trường, cô trò nhắc lại bao chuyện cũ, đi bên cô tôi thấy mình như nhỏ lại, như được ữở lại tuổi học ữò thơ ngây bé nhỏ. Tôi vẫn thấy cô dịu dàng và ân cần như ngày tôi còn đi học. Tôi đã tâm sự hết với cô về những tình cảm của các bạn của lớp dành cho cô như thế nào. Cô rất xúc động, cô nói:
– Những gì cô dạy dỗ các em năm xưa, cô biết rằng có thể ngay lúc đó các em chưa hiểu biết nhung cô tin rằng mai này lớn lên các em sẽ hiểu. Và từ đó các em sẽ trưởng thành hơn trong cuộc sống.
– Cô ơi, ngày đó quả chúng em còn nhỏ quá nên không hiểu hết tấm lòng của cô dành cho chúng em.
Cô vuốt tóc tôi mỉm cười, một nụ cười vô cùng nhân hậu:
– Cô chỉ mong mỗi lớp học trò qua đi trở thành những người có ích cho xã hội và nếu có dịp về thăm cô là cô rất vui.
Trống vào lớp vang lên tôi phải tạm biệt cô rồi. Lúc này tôi chẳng muốn rời xa cô, tôi tự hứa tết năm nay chúng tôi sẽ họp lóp và tất cả sẽ về thăm trường cũ, thăm cô giáo chủ nhiệm.
Ngắm ngôi trường cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong lòng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi hiểu rằng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, ta cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trường.
Đề:Hãy tưởng tượng mình là bức tường mới sơn của trường, hôm nay bị bôi bẩn. Hãy viết tâm sự bức tường đó.
đề bài : buổi lao động trồng cây đầu xuân của lớp em kết thúc . khu đất trước còn trống trơn , lắng nghe trong gió nghe cây kể
Lớp em hoặc trường em lâu nay có nhiều cố gắng trong việc tổ chức cho học sinh lao động sản xuất như : trồng trọt , chăn nuôi , thu phế liệu. Em hãy sử dụng biện pháp nhân hóa hay thay lời nói cho nhân vật ( gà , sắt vụn , rau ) kể chuyện của mình được các bạn chăm sóc để phục vụ cho lợi ích tập thể
Viết đoạn văn 3đến 5 câu vê chu de học tập co su dung danh tu lam chu ngu
Co may lỗi lặp từ thường gặp