Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổi thơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấp ngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diộu kì. Và bây giờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.
Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên cao, cao hơn cả những nóc nhà, hàng cây im lìm bên dưới, chạm tói một tầng mây mềm và ấm: "Chào mừng con đến với thế giới của những ước mơ". Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.
Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thương mà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào, khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu. Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một dòng nước bạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt như sương và đi một đôi hài mũi hếch vàng, nhạt hơn bộ quần áo. Một dáng vẻ nhàn nhã, thanh tao.
Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.
Tôi ngước lên để nhìn ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiền từ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh.
"Ông ơi, sao ông chỉ giúp đỡ người gặp khó khăn, bất hạnh thôi ạ? Sao con ngã đau, khóc mà ông không hiện lên?" – Tôi hỏi. Ông lại cười, nụ cười của ông sao giống nụ cười của ông ngoại tôi đã mất thế cơ chứ? Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con ra khỏi mặt tôi. Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi "Tại vì ông hay bất cứ thần thánh nào khác cũng đều bước ra từ ước mơ và hi vọng của con người".
Ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh. – "Người bất hạnh gặp phải nhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm hạnh phúc, tìm công lí luôn rực cháy. Vì vậy, ông giúp đỡ để họ có thêm nghị lực. Việc giúp đỡ của ông chỉ như sự khích lệ, cổ vũ họ mà thôi".
À thì ra là như vậy!
Ánh mặt tròi rọi qua cửa sổ, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi, con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành sự thật nhưng nó sẽ tạo ra niềm tin, niềm hi vọng để ta cố gắng vươn lên.
Tham khảo:
“Ôi, hay quá” Em trầm trồ sau khi đọc xong quyển truyện cây tre trăm đốt mà em mới mua hồi sáng. Bỗng một cơn gió hiu hiu thổi qua. Em ngáp một hơi dài, rồi từ từ gục xuống bàn, chìm đắm vào giấc ngủ say nồng.Bỗng, một hào quang chói lọi làm em tỉnh giấc. Cái gì thế nhỉ? Em mở mắt ra. Trước mặt em là một cụ già khoảng tuổi ông ngoại em. Râu tóc bạc phơ, cưỡi làn mây trắng. Tay cầm cây gậy phép. Cụ mặc một chiếc áo trắng dài. Đưa đôi mắt hiền từ nhìn em, đôi mắt ấy như có thể nhìn xuyên qua tâm trí của mỗi con người để có thể cứu giúp mọi người qua sự đau khổ, đớn đau. Khắp người cụ như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ, một thứ hào quang thần kì khiến ai cũng phải ngước nhìn, kính trọng. Em ngẩn người nhìn cụ rất lâu, trông cụ rất giống ông tiên trong câu truyện cổ tích em mới đọc. Như hiểu được ý em, cụ bảo, giọng đầm ấm, vang xa:
- Ta là ông bụt trong các truyện cổ tích đây.
Trời, thì ra em đang được gặp bụt, nhưng tại sao em lại gặp bụt nhỉ? Trong truyện cổ tích thì khi nào con người gặp khó khăn bụt mới hiện ra giúp đỡ. Mà em có chuyện gì khó khăn đâu? Thật là kì lạ!? Em đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụt cười to, tiếng cười âm vang, giòn giã, chưa bao giờ em nghe một tiếng cười nào giòn đến thế, rồi bụt xoa đầu em :
- Con được gặp ta là do con bấy lâu nay ngoan ngoãn, học giỏi, làm vừa lòng cha mẹ, ai cũng khen nên ta thưởng cho con được tới đây để ta cho con một món quà đó mà.
Thật không thể tin được, em có được quà do bụt tặng. Quá vui mừng, em vội hỏi:
- Thế đó là quà gì ạ?
- Đó là 1 điều ước, thế con ước gì nào?
Sau một hồi suy nghĩ, em quyết định:
- Thưa, con muốn trở thành thiên tài ạ.
- Được thôi, hô biến.
Vừa nói, bụt vào chĩa chiếc gậy phép vào người em. Từ chiếc gậy tuôn ra bao nhiêu là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao ấy bay quanh người em. Sao bay tới đâu, em lại có cảm giác lâng lâng đến đấy. Một lát sau, những ngôi sao ấy bay vào đầu em rồi biến mất. Xong, bụt thu chiếc gậy phép lại và bảo:
- Giờ con đã trở thành thiên tài rồi đấy!
Giờ mình đã thành thiên tài rồi ư? Phải khoe với mọi người mới được! Nhưng chưa kịp khoe thì bỗng “Thăng ơi, dậy đi, sao lại ngủ gật thế này?” Em giật mình tỉnh giấc, bụt bất ngờ biến mất. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh dậy rồi mà em vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đó, nếu mẹ kêu em dậy muộn một chút thì em có thể tận hưởng cái cảm giác thiên tài đó rồi. Bỗng, một ý nghĩ loé lên trong em, em tự nhủ: “Từ giờ mình phải có gắng học thật chăm mới được, biết đâu giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Biết đâu đấy…” Mạng nha =)