Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi bỗng giật mình - Nhanh thế. Tôi đã 14 tuổi và là cậu bé lớp 7. Cái tuổi bắt đầu "dở hơi" vì chưa hết trẻ con mà đòi làm người lớn như từ cô giáo tôi thường dùng khi nói lũ học trò chúng tôi. Tôi bắt đầu biết nghĩ và nghĩ nhiều hơn về những người quanh mình, bố mẹ, bạn bè, thầy cô, trường lớp.
Bạn biết không, nếu cha mẹ cho ta hình hài, cho ta sự sống thì thầy cô là người cho ta đôi cánh niềm tin, tri thức để bay vào tương lai. Tháng 11 lại về, cả trường chúng tôi bắt đầu thi đua học tốt, dạy tốt. Lớp nào, bạn nào cũng muốn có những lời nhận xét hay, có những điểm mười tươi roi rói trong đợt thi đua sôi nổi nhắt năm học ấy. Niềm vui đó không chỉ của riêng chúng tôi mà của tất cả các thầy cô vì trò mình ngoan hơn, giỏi hơn, tiến bộ hơn trước. Dù là một học sinh giỏi nhưng không phải môn nào tôi cũng thích, thậm chí có những môn tôi còn ghét nữa. Nhưng môn Văn - cái môn mà các bạn ngại nhất, sợ nhất nhưng lại không dám lơ là thì lại là môn tủ của tôi. Và ấn tượng với tôi hơn cả, người dắt tôi vào niềm đam mê văn chương là cô giáo chủ nhiệm, cô giáo dạy Văn của tôi lúc bắt đầu lên cấp hai. Lãng mạn, sâu sắc, truyền cảm, biết yêu thương và biết khơi dậy ước mơ... Trong lòng lũ học trò nhỏ chúng tôi. Cô là một người bạn, người chị, người mẹ. Học với cô, đứa nào cũng có một ước mơ nho nhỏ, có đứa thì nói ra bằng lời, có đứa thì thầm lặng nuôi ước mơ đó. Gần thì ước cuối năm đạt học sinh tiên tiến, học sinh giỏi, xa hơn thì đạt học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh rồi thi vào trường chuyên. Từ khi gặp cô, lòng tôi cũng được thắp sáng ước mơ bằng những câu chuyện về tuổi học trò của cô, những câu chuyện về trường, lớp về thầy giáo cũ, về bạn bè hai mươi năm trước và bây giờ. Bằng tất cả tình yêu thương, niềm tự hào về cái tập thể 23 con người và thầy dạy văn năm xưa. Cô muốn truyền cho chúng tôi bài học về tình yêu, lòng đam mê và những ước mơ đẹp. Tôi còn biết, so với các bạn cùng lớp, cô không thành đạt bằng mọi người. Bởi thế cô muốn chúng tôi thay cô, thực hiện những ước mơ chưa trọn vẹn ấy. Tôi vừa yêu thương vừa khâm phục và hơn hết muốn cùng cô đi hết ước mơ tuổi học trò và muốn nói với cô rằng "Cô ơi, cô không thua kém ai cả bởi cô đã làm được cái điều kì diệu nhất thắp sáng những ước mơ trong lòng chúng con".
Quãng đường học trò tôi đã đi qua hơn nửa nhưng trong lòng tôi những ngày tháng ấy là miền kí ức đẹp và hình ảnh thầy cô thật khó phai mờ. Mỗi ngày đến trường tôi lại được gặp thầy cô, gặp bạn bè và hạnh phúc biết bao lại được nghe giọng cô ấm áp. Và sâu thẳm trong tôi, khát vọng được đi hết ước mơ còn dang dở của cô hai mươi năm về trước. Lúc ấy, tôi sẽ chạy về bên cô, ôm lấy cô mà thủ thỉ rằng: "Cô ơi, con tặng cô những ước mơ đã là thực".
tao tự làm ok
“Bước chân đi qua trên cát để lại dấu
Người thầy đi qua đời ta để lại ký ức thẳm sâu”
Thật vậy! Mỗi người thầy chính là một tấm gương sáng để chúng ta soi rọi và noi theo. Có những người thầy hóm hỉnh, cũng những cô giáo gần gũi, thân thương và hình như thầy cô nào cũng có một tấm lòng bao dung và nhân ái. Tôi rất may mắn được học với nhiều thầy cô đáng kính, nhưng hết hết, cô Trân dạy môn Ngữ văn chính là cô giáo để lại trong tôi nhiều ký ức khó phai.
Vẫn còn nhớ ngày đầu tiên cô bước vào lớp. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan, cô mặc chiếc áo dài hồng phấn điểm tô vài bông hoa đỏ thắm, quả thật qua chiếc áo dài cũng có thể thấy rõ sự tinh tế trong thẩm mỹ của cô giáo dạy văn. Cô có một giọng nói dịu dàng, từ tốn. Hôm gặp lớp, cô giới thiệu một cách hóm hỉnh rằng tên của cô lấy họ bỏ dấu sẽ ra ngay. Thế là cả lớp đoán già, đoán non, nào là cô họ Nguyễn tên Nguyên, nào là họ Lý tên Ly… thậm chí có nhiều bạn còn gợi ra nhiều cái tên độc đáo hơn khiến cả lớp cười vang. Cuối cùng cô giới thiệu rằng cô họ Trần tên Trân. Quả thật cái tên đúng với dáng người, nhỏ nhắn, dễ gần và chân thành, tình cảm. Được cô chủ nhiệm, lớp tôi như có được người mẹ thứ hai. Ngày nào cũng vậy, đúng sáu giờ rưỡi là cô có mặt trước lớp, nhắc nhở trực nhật, sắp xếp bàn ghế, hướng dẫn các bạn ôn bài, truy bài, làm bài tập. Cứ đều đặn ngày nào cũng thế, có những hôm cô đi hội nghị, tập huấn không vào được, lớp học như trống trải rất nhiều. Giọng nói dịu dàng của cô như những khúc hát chuyển tải kiến thức đến với học sinh. Mỗi giờ học của cô đều đầy ắp những tiếng cười. Đó là tiếng cười của sự hài hước, hóm hỉnh mà cô hay tạo nên để tiết học không buồn chán. Từ khi cô đứng lớp, môn văn không còn là nỗi sợ hãi, buồn chán nữa mà chúng tôi đều trông đợi mỗi tiết văn. Cô không dạy kiến thức sâu xa mà giúp chúng tôi tìm thấy kiến thức ngay bên cạnh mình và khai thác được các thế mạnh của bản thân. Trong giờ học của cô, chúng tôi được xem kịch, xem phim, được thuyết trình và thể hiện ý kiến của riêng mình, được nói lên suy nghĩ của mình mà không sợ bị la rầy vì sai kiến thức. Cô luôn dành tình yêu thương đến học sinh. Năm nào cũng vậy, cứ đầu năm là mọi người lại thấy cô tất tả đi khắp các cửa hàng văn phòng phẩm để vận động tập sách về hỗ trợ cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Cô còn vận động các bạn trong lớp chia sẻ những bộ sách cũ với những em học sinh khóa sau, để các em không phải lo lắng vì thiếu sách đến trường. Mỗi khi cô nghe bạn nào không đến lớp được vì hoàn cảnh khó khăn, cô tìm đến tận nhà để động viên, an ủi. Cô dạy chúng tôi rằng mỗi người chúng ta chính là một bông hoa nhỏ, hãy để sắc hương của mình làm đẹp cho cuộc đời. Muốn được vậy, chúng ta chỉ cần làm nhiều việc tốt thì sắc hoa càng lung linh hơn. Mỗi lời dạy của cô luôn khắc sâu trong trái tim chúng tôi. Người ta nói “cô giáo như mẹ hiền” còn đối với chúng tôi, cô như người bạn thân thương, cùng chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Cô không chỉ dạy chúng tôi chữ nghĩa mà còn dạy cách sống, cách làm người. Thời gian sẽ trôi qua nhưng ký ức về cô giáo dạy văn nhỏ nhắn nhưng nghị lực mạnh mẽ và tâm hồn giàu lòng nhân ái sẽ mãi mãi còn lại với chúng tôi. Mỗi ngày đến lớp, qua những bài học ý nghĩa từ cô, chúng tôi như được bước thêm một bước để tự thấy mình nhỏ bé và cố gắng hoàn thiện mình hơn.
I. Mở bài
- Quyết định sự thành công của một học sinh, của một con người luôn là người thầy thân thương.
- Nổi bật hơn cả đó chính là tình nghĩa thầy trò với truyền thống "Tôn sư trọng đạo”.
II. Thân bài
1. Miêu tả
- Vóc dáng, ngoại hình: Cao ráo, hơi gầy với trang phục đơn sơ (bộ áo sơ mi, quần tây).
- Đôi mắt: Sâu thấm chất chứa biết bao thăng trầm của cuộc sống.
- Mái tóc: Pha sương, điểm vài sợi bạc vì phấn, vì bao tâm huyết gửi gắm đến các em học sinh của mình.
- Gương mặt: Gầy gầy, xương xương.
- Bên cạnh đó là một chiếc cặp, chiếc xe đạp cộc cạch mỗi ngày thầy chạy đến trường.
- Ôi! Thật đáng kính trọng biết bao người thầy của tôi.
- Khi ở trên lớp, thầy đưa từng nét chữ như “rồng bay phượng múa”, điêu luyện từng nét chữ thật đẹp. Học sinh chúng tôi ai ai cũng mê mẩn.
- Giọng thầy giảng bài nghe thật ấm áp, dịu dàng đầy trìu mến, yêu thương.
- Ở mỗi bài học mà thầy mang đến cho chúng tôi là cả một bầu nhiệt huyết với những bài học đạo đức rất hay mà chúng tôi mong muốn được học hỏi.
2. Kể chuyện - Có lần, một bạn trong lớp đột nhiên gây hấn với bạn khác. Tình hình rất gay gắt và cá lớp nhốn nháo hẳn lên.
- Thầy Hước vào lớp và nhìn thấy sự việc nhưng thầy thật tâm lí khi gọi riêng hai bạn ấy ra ngoài để thầy nói chuyện nhẹ nhàng, khuyên bảo các bạn không được như vậy nữa.
- Nhờ có thầy mà hai bạn đã giảng hòa với nhau và trở thành đôi bạn rất thân với nhau nữa.
- Quả thật, thầy là một người giáo viên giàu kinh nghiệm, không chỉ trong chuyên môn mà về mặt tâm lí học sinh thầy cũng rất tâm lí.
- Tôi thật sự ngưỡng mộ và thần tượng thầy lắm.
- Mong ước của tôi là năm học sau tôi lại được thầy giảng dạy, được thầy yêu thương và quan tâm như năm học này.
III. Kết bài
- Dẫu bây giờ tôi không còn được học thầy nữa nhưng bao kỉ niệm trong tôi về người thầy đáng kính sẽ không bao giờ phai nhòa.
- Tôi luôn tự hứa với bản thân mình sẽ luôn phấn đấu học tốt để không phụ lòng cha mẹ và đặc biệt là người thầy thuở nào của tôi.
"Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày từng giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy"
Tiếng hát này, giai điệu này thật tha thiết, thân thương đến lạ. Nó gợi cho tôi về hình ảnh một người đàn ông cùng cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp đã sờn cũ. Ôi, thầy tôi - người đàn ông mà tôi kính trọng nhất cuộc đời.
Người ta vẫn thường miêu tả: thầy giáo cao to, vạm vỡ, có đôi mắt uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm. Tóc của thầy cũng đã bạc trắng rồi. Ánh mắt của thầy thật dịu dàng, tạo cho chúng tôi một sự an tâm. Tiếng của thầy ấp áp lắm! Nó truyền vào trang vở bao nhiêu là tình yêu thương và sự nhiệt huyết. Tất cả những thứ thuộc về thầy đều cũ kĩ đến mức hoài cổ. Hằng ngày lên lớp, thầy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sờn cũ. Nhiều lúc, chúng tôi còn trêu thầy nhưng thầy chỉ cười và đáp lại:" Thầy già rồi, cần gì phải hiện đại"
Ngày trước, tôi đã cảm thấy môn Văn thật khô khan và nhạt nhẽo. Những bài kiểm tra của tôi chẳng bao giờ lên đến điểm bảy, điểm sáu. Tôi hoàn toàn trở nên bất lực, tuyệt vọng, chẳng có một chút tiến triển gì về bộ môn này. Nhưng từ khi có bàn tay thầy dìu dắt, tôi như hoàn toàn trở thành một người khác, một sự thay đổi lớn đến ngạc nhiên trong tôi. Nhờ thầy mà tôi đã vứt bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực về bộ môn này. Nhờ thầy mà tôi có thật nhiều cảm xúc khi làm bài. Và cứ thế, tôi đã 'lột xác' trở thành một người khác, yêu môn Văn hơn, biết cảm thụ văn hơn.
Thầy tôi - người lái đò lặng thầm luôn luôn tận tụy hằng ngày, hằng giờ đưa các vị khách qua sông. Thầy luôn bao dung và nặng lòng với cuộc sống, với những học sinh mà thầy đã từng dìu dắt. Thầy đã cho đi quá nhiều mà chẳng hề mong muốn được nhận lại điều gì. Thầy chỉ mong những học sinh của mình sau này sẽ trở thành những người có ích cho xã hội.
Kỷ niệm ư? Tôi không chỉ có một mà là rất nhiều với thầy. Kỷ niệm giờ chỉ còn là những thời gian đã đi vào di vãng, ngày ấy giờ cũng chỉ còn là những vầng thơ. Nhưng có một kỉ niệm mà tôi nhớ nhất. Hôm đó, chúng tôi ở lại trực nhật sau giờ lên lớp. Đứa nào đứa nấy cũng cặm cụi làm việc, còn tôi thì nghịch ngợm phá và đập chổi lung tung. Bỗng nhiên, chổi tuột mất khỏi tay. Một tiếng "xoảng" vang lên. Ôi, chiếc bình hoa mà thầy quý đã đã vỡ tan tành. Đúng lúc thầy bước vào lớp lấy xấp tài liệu bị bỏ quên. Tôi giật mình hoảng hốt. Tưởng sẽ bị thầy la cho một trận nhưng thầy chỉ lẳng lẽ đến bên tôi rồi hỏi:" Em có bị thương không?" Tôi hoàn toàn bất ngờ. Tuy nói vậy nhưng trong đôi mắt thầy vẫn ánh lên nét đượm buồn. Lúc đó, tôi muốn xin lỗi thầy nhưng chẳng dám nói ra. Sao tôi lại có thể hèn nhát đến thê?
Nghĩ lại mới thấy, chúng tôi vô tâm quá. Thầy lúc nào cũng quan tâm chúng em, lo lắng cho chúng em nhưng chúng em lại chẳng màn đến cảm xúc của thầy. Những lúc thầy buồn vì chúng em thì điều đó cũng chẳng là gì, chẳng một ai quan tâm. Thầy ơi, chúng em xin lỗi, xin lỗi vì đã quá vô tâm, xin lỗi vì đã làm thầy phải buồn.
Dẫu cho thời gian có vô tình trôi mãi, nhưng hình bóng của thầy và những công ơn của thầy vẫn sẽ không phai mờ. Sau này bước đi trên đường đời đầy lạnh lùng thì những kỉ niệm đẹp vẫn sẽ là những lời thầy nói ngày hôm qua. Những ngày tháng êm đềm ấy sẽ chẳng bao giờ tan biến. Em sẽ viết thật lớn tên thầy trong trái tim em, thầy ơi!
FIGHTING!!!
Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cô giáo mà mình yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Mai.
Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cô có vóc dáng hơi mập nhưng khá cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn cái tuổi của mình. Khuôn mặt cô hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cô dài, óng ả, có màu đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung khi buộc cao tóc lên bởi vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nổi bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa, thanh tú làm sao! Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tẳp đằng sau đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước đi trên bục giảng là tà áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo là cô đẹp nhất trường. Đứa nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.
Cô Mai là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã gần hai mươi năm. Cô Mai rất thương yêu học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi, đạt kết quả tốt. Trong lớp em năm đó có khoảng chừng bảy bạn học không tốt. Cô liền dạy phụ đạo thêm cho các bạn đến khi nào các bạn tiến bộ hẳn và cô không nhận một đồng nào từ phụ huynh. Cô còn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với chúng em. Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. Bằng chứng là cô Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm động. Có lần bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền đến thăm và nhờ chúng em chép bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng lớn của cô đối với học sinh. Mẹ em bảo rằng: “Cô Mai đúng là một giáo viên giỏi, tận tâm với học sinh. Mẹ rất mừng vì con được cô dạy học.”. Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng vì cô Mai là giáo viên giỏi, tận tâm khi mà chúng em không hiểu chỗ nào là cô sãn sàng giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn khi được vào học lớp cô.
Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẽ, cởi mở và cô luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ. kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn có hai con nhỏ nên gia đình luôn gặp khó khăn nhưng cô lại bỏ tiền túi ra để mua quà thưởng cho các bạn học giỏi, chăm ngoan. Em thấy cô thật đáng khâm phục. Hôm có kết quả thi cuối kì hai, cô đã thưởng cho các bạn cao điểm nhất một cây bút máy màu xanh rất đẹp mà đến giờ em vẫn còn giữ.
Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo viên dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai. Đến giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ngày 20/11 không về thăm cô. Cô Mai là người em yêu mến, kính trọng vì cô là giáo viên hết sức thương yêu học sinh. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học sinh yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô!
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.
Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dậy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dậy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.
Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đứa trẻ non nót như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.
Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau "Khánh ơi đợi cô với". Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.
Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không phải là người sang trọng hay quý phái gì mà cô rất gần giũ, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khấm khá gì khi còn phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.
Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.