Ôn tập ngữ văn lớp 6 học kì I

LA

Bài 1 :Kể về một viếc tốt mà em đã làm

Bài 2:Kể về một lần em mắc lỗi

Ai nhanh mình tick

TP
12 tháng 10 2017 lúc 12:22

1)

I.MỞ BÀI

- Làm việc tốt chắc chắn sẽ mang đến niềm vui cho cha mẹ, thầy cô và mọi người xung quanh.

- Lần làm một việc tốt khiến cho ba mẹ tôi vui lòng đó là: giúp đỡ một bà cụ đi qua đường.

II. THÂN BÀI

Hoàn cảnh

- Hôm ấy, tôi thức dậy trễ nên chạy thật vội để đến trường.

- Trên đường đi học, tôi nhìn thấy một bà lão đang muốn băng qua đường.

- Thế nhưng bà lão còn rụt rè, lo sợ vì thấy trên đường xe quá nhiều, bà không dám băng qua.

- Tôi đắn đo suy nghĩ: một là giúp bà lão qua đường, hai là bị trễ giờ học. Tôi phải lựa chọn một trong hai.

- Tôi quyết định giúp bà lão băng qua dường dù biết rằng mình có thể sẽ bị trễ giờ học.

Giúp bà qua đưòng

- Tôi chạy tới gần bà và hỏi thăm, bà có sao không?

- Bà lão trả lời là muốn qua bên kia đường nhưng vì sợ xe nhiều quá nên không dám.

- Tôi đưa ra nhã ý giúp bà băng qua đường. Bà vui vẻ nhận lời.

- Một tay cầm lấy tay bà. Bàn tay ấm áp, run run của bà cũng giống như bà của tôi vậy. Tay còn lại của tôi giơ cao ra hiệu qua dường để các chú tài xế nhìn thấy mà nhường cho bà cháu chúng tôi.

- Đưa bà lão qua được bèn kia đường, lòng tôi cảm thấy rất vui và tự hào.

- Bà lão hỏi tên tuổi của tôi, tôi học trường nào. Tôi nói, tôi phải tới trường ngay sợ trễ giờ.

- Tôi tới trường vừa kịp chuông reo.

- về nhà, tôi kể cho ba mẹ nghe sự việc khi sáng với vẻ rất háo hức.

- Ba mẹ tôi khen tôi là trẻ ngoan và tự hào về tôi vì đã biết giúp đỡ người lớn tuổi.

III.KẾT BÀI

- Đó là lần tôi làm việc tốt mà tôi cảm thấy rất vui và tự hào.

- Tôi hứa với bản thân mình sẽ cố gắng làm thật nhiều việc tốt để ba mẹ, thầy cô vui lòng.

Bình luận (0)
NN
12 tháng 10 2017 lúc 12:34

Bài 2:

Trong đời người, ai cũng có khuyết điểm và mắc phải dù chỉ một lần. Tôi cũng vậy. Khuyết điểm mà tôi mắc phải là lỗi lầm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Lỗi lầm đó khiến tôi phải tự tìm hiểu ra cái sai và sửa lại nó. Và điều đáng nhớ nhất tôi không thể nào quên vào lúc năm tôi học lớp hai.

Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi bước vào lớp hai, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy chỉ cô giáo là mới còn những điều xung quanh đã quá quen thuộc với tôi ở năm học lớp một. Chúng tôi học trong một căn phòng nhỏ, những bức tranh của các anh chị năm xưa trông thật ngộ nghĩnh và dễ thương, bàn ghế giáo viên lẫn học sinh đều mới toanh. cuối lớp thì có hai cái tủ xám xệch, trông nó tuy cũ kĩ nhưng sử dụng vẫn rất bền và tốt. Trong lớp ồn ào náo nhiệt bởi những đứa học sinh chúng tôi. Lát sau, một cô giáo nhẹ nhàng bước chân vào. Cô mặc bộ áo dài thướt tha, trông rất lộng lẫy. Khi cô bước vào thì cả lớp liền im lặng ngay. Cô bước lên bục giảng và giới thiệu về cô. Sau một hồi trò chuyện giữa cô và trò chúng tôi thì tiếng trống báo hiệu giờ ra về cũng vang lên. Ngày đầu đi học cùa tôi bắt đầu như thế đấy. đầy niềm vui và hạnh phúc.

Sau những ngày học thì ngày thi cuối kì một cùng đã đến. Lo lắng, sợ hãi, băn khoăn là những cảm giác mà học sinh chúng tôi cảm nhận. Rồi những ngày thi của chúng tôi cũng đã trôi qua một cách nhẹ nhàng. Những con số, điểm số mà tôi hằng mong muốn cũng đã thực hiện được. Ngày hôm đó, tôi vui vẻ đem cuốn sổ liên lạc ra khoe với bố mẹ những con số chín, mười được ghi bằng mực đỏ. Sau những ngày nghỉ Tết, những cuộc vui chơi giải trí và du lịch cùng gia đình trong những ngày đầu năm mới, lũ học sinh chúng tôi trở lại trường với những nụ cười giòn tan, vui vẻ.

Những ngày học bắt đầu trờ lại, tôi đã quá thích thú với những cuộc đi chơi hồi Tết và tôi đã trở nên mất tập trung trong việc học tập. Cứ mồi lần vào giờ học tôi lại cứ chủ quan: “Không cần học chi cho mệt, chỉ cần thi để đạt điểm cao cho mọi người nể mình là được”. Nhưng tôi đâu ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra khác với suy nghĩ và tôi đã không thể lường trước được điều đó. Và ngày thi giữa học kì hai cùng đã đến, với tính chủ quan của tôi, kết quả thi đã quá tệ hại. Điểm sáu màu đỏ ghi rõ rệt trong bài tiếng Việt. Lúc đó, tôi bỗng tái xanh mặt và có vẻ lo lắng hơn. Tôi nghĩ rằng nếu đưa cho bố mẹ xem thì sẽ bị mắng cho một trận tơi tả. Nhưng rồi tôi nghĩ không phải do con số mà lỗi do tôi quá chủ quan trong việc học, vì vậy tôi đã đưa cho mẹ xem điểm số. Mẹ đã rất giận và còn mắng tôi một trận sau khi xem điểm. Có lẽ mọi chuyện đã qua, nhưng hôm sau đi học lại, cô giáo trách mắng tôi vì lơ là trong học tập. Thế nhưng tôi không muốn mọi người phải quá thất vọng về tôi một lần nữa nên tôi đã cố gắng học tốt và thi học kỳ hai. Dường như tôi đã biết nhận lỗi và sửa lỗi, điểm số trong kỳ thi cuối kỳ hai của tôi cao lên đã làm ba mẹ và cô giáo hài lòng. Vì trước giờ tôi chưa bao giờ bị điếm thấp và tôi cũng không muốn bị điểm thấp nên tôi không muốn ai cũng phải thất vọng. Đây chính là lần mà tòi mắc khuyết điểm và cũng là kỷ niệm đáng nhớ nhất để tôi biết sửa sai.

Tuy là một kỷ niệm nhưng nó rất quan trọng đối với tôi. Đó chính là lần tôi làm thầy cô giáo và tất cả mọi người buồn và giận dữ về tôi. Tôi hứa sẽ không tái phạm và cố gắng học để luôn làm cho cô giáo, bố mẹ và các vạn vui lòng.

Bình luận (0)
NN
12 tháng 10 2017 lúc 12:35

Bài 1:


Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về dến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:

- Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.

- Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít. Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em.

Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

Bình luận (0)
NT
12 tháng 10 2017 lúc 15:50

Mik làm rồi nha bn !

Câu hỏi của lưu tuấn anh - Ngữ văn lớp 6 | Học trực tuyến

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
LA
Xem chi tiết
NL
Xem chi tiết
LB
Xem chi tiết
TV
Xem chi tiết
KN
Xem chi tiết
DN
Xem chi tiết
PA
Xem chi tiết
TA
Xem chi tiết
ER
Xem chi tiết