Những câu hỏi liên quan
CP
Xem chi tiết
CP
21 tháng 12 2021 lúc 14:58

Mk mong các bn có thể giải bài toán này đc

 

Bình luận (2)
LL
21 tháng 12 2021 lúc 15:01

Câu kể: Lan chơi cầu
Câu hỏi: lan đang chơi cầu phải không?

Bình luận (0)
HP
21 tháng 12 2021 lúc 15:56

Mẹ đang nấu cơm

Mẹ đang làm gì đấy,ạ?

nhớ tim cho mình nha(-^-)

Bình luận (1)
DN
Xem chi tiết
ND
26 tháng 1 2018 lúc 17:01

Chuyển câu kể sau thành 1 câu hỏi và 1 câu khiến: Nam học bài.

- Câu hỏi: Nam học bài phải không?

- Câu khiến: Nam hãy học bài đi!

HS đặt câu đúng theo cách khác cho điểm tương đương.

Bình luận (0)
RM
Xem chi tiết
H24
23 tháng 4 2022 lúc 21:31

ngân chăm học quá!

ngân đi học bài thôi

Bình luận (2)
TT
Xem chi tiết
NK
26 tháng 3 2023 lúc 13:35

Nhà Lan có gần trường không?

Bình luận (0)
TD
26 tháng 3 2023 lúc 13:35

nhà lan gần trường ko ?

Bình luận (0)
NL
26 tháng 3 2023 lúc 13:37

Nhà Lan có gần trường không?

Bình luận (0)
NH
Xem chi tiết
TT
Xem chi tiết
TP
28 tháng 4 2018 lúc 10:24

 - Câu hỏi : Nam đang làm gì vậy ?

- Câu cảm :  Nam học bài chăm chỉ quá !

- Câu khiến : Nam học bài đi .

Bình luận (0)
LC
28 tháng 4 2018 lúc 10:26

 cau hoi : nam hoc bai phai khong ?

cau cam:oi nam hoc bai gioi  qua !

cau khien : mong nam hoc bai !

nho k cho minh nhe chuc ban hoc tot Ahhi!

Bình luận (0)
H24
Xem chi tiết
MT
Xem chi tiết
NN
27 tháng 2 2020 lúc 15:30

Câu hỏi : Nam học bài phải không?

Cau cam : Oi,Nam học bài kia!

Câu khiến : Nam học bài đi.

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
H24
27 tháng 2 2020 lúc 19:58

câu hỏi: Nam học bài phải ko ?

câu cảm : Nam học bài nhé!

câu khiến : Nam học bài đi

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
H24
Xem chi tiết
2N
12 tháng 1 2022 lúc 21:07

Trải qua bao nhiêu năm tháng khổ đau, vất vả, cuối cùng chiến tranh đã đi qua. Hôm nay, ngồi trong căn nhà nhỏ, trong cái sự bình yên của đất nước, tôi đã có thể ngước nhìn lên ánh trăng sáng rực giữa bầu trời đêm. Ánh trăng gợi nhớ cho tôi về những kỉ niệm ngày còn cùng đồng đội tham gia chiến đấu trong chiến khu Việt Bắc. Đó là những đêm trăng dài cùng người đồng chí thân thương trải qua mà tôi vẫn nhớ mãi đến tận bây giờ.

Anh và tôi, gặp nhau trong chiến khu. Cả hai chúng tôi lúc ấy còn là những người trẻ, vô tư và tràn đầy nhiệt huyết. Quê hương anh “nước mặn đồng chua”, làng tôi nghèo “đất cày lên sỏi đá”. Chúng tôi đều có xuất thân từ những vùng đất khó khăn, cảnh ngộ nghèo khó như nhau cả. Mang theo vẻ hồn nhiên chân thật của người lao động, anh và tôi đã sớm thân quen với nhau.

Chúng tôi vốn dĩ là hai con người hoàn toàn xa lạ, bằng một cách nào đó đã gặp nhau và trở nên thân thiết. Có lẽ tình cảm giữa tôi với anh ngày một nảy nở qua những lần cùng làm chung nhiệm vụ, sát cánh bên nhau lúc chiến đấu. “Súng bên súng, đầu kề sát đầu” cùng ra vào nơi chiến trường đầy hiểm nguy. Lại nhớ những đêm cùng đắp chung chăn dưới nền trời lạnh cóng. Đó là mối tình tri kỉ giữa anh và tôi-tình đồng chí giản dị mà thanh cao.

Anh và tôi là hai người có cùng chung chí hướng, là hai con người rời khỏi quê hương để tham gia chiến đấu. Chúng tôi dù có xuất thân khác nhau nhưng có lẽ cùng một giấc mơ-giấc mơ về ngày đất nước độc lập. Những đêm cạnh nhau, anh kể tôi nghe chuyện về quê hương anh. Ruộng nương anh gửi cả cho bạn thân mình cày hộ, còn căn nhà đành phải bỏ mặc cho gió to tàn phá. Anh lại kể, kể những câu chuyện riêng tư, anh chia sẻ cho tôi mọi nỗi lòng của mình, những suy nghĩ thầm kín ấy được anh nói ra một cách chân thật và đầy đủ. Mỗi ngày trôi đi, tôi lại càng hiểu về anh nhiều hơn, mối quan hệ của chúng tôi vì thế ngày một thắm thiết.

Chúng tôi cùng nhau trải qua bao gian khó của chiến tranh.Lúc ấy ở rừng có đại dịch sốt rét. Anh em chiến hữu của tôi chết rất nhiều, bởi vì lúc ấy vẫn chưa có bất cứ loại thuốc hiệu quả nào để chữa trị cả. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, rét run cả người, toàn thân thể ướt ngập mồ hôi. Áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá. Trải qua đại dịch như vậy nhưng chúng tôi luôn bên nhau, tương trợ cho nhau vượt qua khó khăn. Mệt mỏi là vậy nhưng miệng vẫn cười?, lạnh cóng là thế nhưng vẫn luôn cười, phần vì không thể để anh lo lắng, mặt khác, nụ cười là động lực giúp tôi cố gắng từng ngày. Anh nắm tay tôi thật chặt, động viên tôi, tiếp thêm sức mạnh vượt qua bệnh tật.

Rồi khỏe bệnh, anh và tôi tiếp tục nhận nhiệm vụ. Những đêm rừng hoang sương muối, anh và tôi đứng canh gác cạnh bên nhau “chờ” giặc tới. Có lẽ tình đồng chí của chúng tôi đã sưởi ấm lòng giữa cảnh rừng hoang lạnh giá. Trong cảnh phục kích giặc giữa rừng, chúng tôi còn một người bạn nữa, đó là vầng trăng. Súng và trăng tuy gần mà xa, nhưng lại bổ sung và hài hòa vào nhau, giống như tình đồng chí của tôi và anh. Trong cái buốt giá luồn vào da thịt, đầu súng của người chiến sĩ và vầng trăng đứng cạnh bên nhau, đầu súng có trách nhiệm bảo vệ vầng trăng hòa bình.

Đất nước bây giờ đã độc lập, bình yên. Tôi bây giờ đã có thể sống một cách thoải mái không lo sợ chiến tranh. Tuy nhiên, đôi lúc tôi lại nhớ về khoảng thời gian còn chiến đấu, nhớ về anh-người bạn tri kỉ của mình. Tất cả những gian khổ của đời lính tôi đã có thể vượt qua được, nhờ vào sự gắn bó, tiếp sức của tình đồng đội. Đó là khoảng thời gian mà tôi sẽ luôn nhớ mãi.

Bình luận (0)