Tập làm văn lớp 7

HH

Viết đoạn văn nêu suy nghĩ của em về quan phụ mẫu trong câu chuyện "sống chết mặc bay"

DH
3 tháng 4 2017 lúc 19:16

Qua câu chuyện " Sống chết mặc bay " của Phạm Duy Tốn mà cô dạy từ tuần trước, em càng hiểu thêm về đời sống nhân dân xã hội cũ, thương cảm xót xa cho thân phận nghèo hèn, lầm than cơ cực của họ. Không những thế, em vô cùng căm phận tên quan phụ mẫu, được cho là cha mẹ của dân nhưng lại bỏ mặc đám con dân trong tức cảnh nghìn sầu muôn thảm. Hắn chọn nơi đình cao vững trãi, sống hưởng lạc xung quanh đồ dùng xa hoa, có người hầu kẻ hạ tấp nập: gãi chân, quạt mát,.. ăn của ngon vật lạ: bát yến hấp đường phèn và chơi bài tổ tôm ăn tiền cùng các nha lại.Trong lúc hàng trăm con người đội đất, vác tre, nào đắp, nào cừ, bì bõm dưới bùn lầy, trong mưa gió lướt thướt như chuột lột thì quan phụ mẫu "uy nghi, chễm chệ ngồi" trong đình đèn sáng choang. Điều này làm cho em càng thêm phẫn nộ trước cảnh ung dung, tệ bạc của viên quan. Có người thông báo đê sắp vỡ, quan tức giận, doạ nạt, sai người kéo ra. Khi quan ù ván bài to nhất cũng là lúc đê vỡ, cuốn trôi hàng nghìn con người: kẻ chết không nơi chôn, kẻ sống không chỗ ở,.. Sự đối lập hoàn cảnh giữa nhân dân và viên quan đã gây ra tính cao trào, vạch bộ mặt trơ tráo, thối nát, kẻ lòng lang dạ thú của quan phụ mẫu. Câu chuyện chỉ nói đâu chỉ mình hắn ! Mà nói chung những kẻ ham chơi xa hoa, tàn bạo như tên quan trong truyện này.

( cái này mk tự lm, chắc ko đc hay lắm nha ! )

Chúc bn hk tốt !

Bình luận (5)
JK
4 tháng 4 2017 lúc 10:01

Tên QPM trong truyện :"SCMB" - PDT là kẻ vô trách nhiệm, lòng lang dạ thú, thật đáng căm ghét và khinh bỉ. Hắn là cha mẹ của dân, là người có trahcs nhiệm lớn trong việc hộ đê cùng dân, vậy mà hắn lại ko lội nc bì bỏm, ko cơ cực giống dân mà hắn lại ngồi trong đình vs 1 nơi cao ráo, trong đình đèn thắp sáng trưng, có kẻ hầu ng hạ, hắn thật oai vệ trong phong thái an nhàn sung sướng. Công việc chính của QPM là hộ đê cùng dân nhưng hắn lại mang theo nhưng thứ lỉnh kỉnh như để khoe ra sự giàu sang của mik:bát yên hắp đường phèn, trá đồi mồi, nhưng trầu vàng, dao chuôi ngà, ví thuốc, tăm bông,... nhưng thứ ko hề liên qan đến việc đi hộ đê, hắn đi hộ đê mà như đi chơi, đi hội vậy. Hơn nx, hắn lại lôi kéo nhưng chức sắc tr đình chỉ vs mực đích là hầu bài cho hắn. Hắn là kẻ ham mê cờ bạc, điều đó dc tg thể hiện qa chi tiết: tất cả mọi người tr đình đều hốt hoảng, sợ hãi khi nghe thấy những âm thanh bên ngoài :tiếng ào ào như thác chảy xiết, lại có tiếng gà chó trâu bò kêu vang tứ phía. Điều đó như để dự báo vs QPM vs các chức sắc tr đình rằng: sức người khó mà địch lại vs sức trời và khúc đê có bị vỡ là điều ko thể tránh khỏi. Mặc dù điều dự báo đã đến tận tai hắn, tai của các chức sắc nhưng hắn làm ngơ đi coi như để ngoài tai:này đê vỡ mặc đê, nc sông dù nguy ko = nc bài cao thấp. Qa nhưng chi tiết này tg đã kể tới, đã chỉ rõ cho ng đọc thấy dc QPM coi nhân dân như cỏ rác, ko là j tr con mắt hắn. Sự ham mê cờ bạc còn tên QPM của thể hiện rõ qa NT tăng cấp, đã dc tg nâng cao qa chi tiết có ng nhà qê báo đê vỡ, mik mẩy lấm láp quần áo ướt đẫm để báo là đê vỡ. Tưởng như ván bài của QPM đã kết thúc nhưng QPM quát dọa đuổi tên nhà qê và đổ hết trách nhiệm cho ng khác vì tên vào báo đã lm mất cuộc vui của ngài. Chao ôi! Khi QPM ù lên ván bài to tr sung sướng vì vơ đi món lợi to cho mik thì nhân dân đã rơi vào cảnh lầm than, cơ cực. Qua đây, tg cx c/m dc cho ng đọc thấy dc tên QPM mag hình dnags của con ng nhưng hắn lại là ng ko có trái tim, ko có tình ng và ko xứng đáng là cha mẹ của nhân dân.

1005 mik tự viết đấy...khoảng 11 câu đấy bạn ajk ^_^

Bình luận (2)
KH
12 tháng 5 2017 lúc 9:18

Với cách kết hơp tài tình giữa phép tương phản và tâng cấp, Phạm Duy Tốn đã thể hiện rõ thái độ vô trách nhiệm, bàn quan của tên quan phụ mẫu trong tác phẩm "Sống chết mặc bay" - một tên "lòng lang dạ sói". Hãy thử tưởng tượng mà xem, khi lũ con dân của mình đang "chân lấm tay bùng, trăm lo nghìn sợ, đêm thân yếu hèn mà đối với sức mưa to nước lớn, để bảo thủ lấy tính mạng gia tài" thì quan phụ mẫu lại đang say sưa trong ván bài. Với hắn, có lẽ những ván bài đỏ đen còn quan trọng gấp vạn lần tính mạng con dân. Ôi thôi, liệu cái ván bài đó có đáng để hi sinh hơn mấy trăm mạng ngươi chứ! Thật là một tên vô lại! Mà ấy còn chưa hết, thậm chí khi "đứa con" của ngài chạy vào nói:"Bẩm...quan lớn...đê vỡ mất rồi!", hắn còn quát vào mặt, đe doạ: "....Đê vỡ rồi, thời ông cách cổ chúng , thời ông bỏ tù *********! Có biết không?..." rồi đuổi ra. Thật đúng là kẻ vô lương tâm, độc ác! Liệu cái xã hội có đầy rẫy nhưng kẻ như vậy sẽ ra sao đây! Phải nói rằng, tác phẩm "Sống chết mặc bay" quả là một tác phẩm tuyệt vời!

Bình luận (0)
DT
29 tháng 5 2017 lúc 15:12

văn bc dù là gì cx ghi thành bài có giới thiệu nha:

Phạm Duy Tốn (1883 – 1924), nguyên quán làngPhượng Vũ, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây; sinh quán thôn Đông Thọ (nay là phố Hàng Dầu, Hà Nội),ông là một trong số ít người có thành tựu đầu tiên về thể loại truyện ngắn hiện đại. Và một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông là Sống chết mặc bay.
Với hai bức tranh đời tương phản, tác giả đã phản ánh rõ nét toàn cảnh xã hội phong kiến thời xưa. Hai hình ảnh trái lập nhau đã làm càng tăng thêm ý nghĩa, lên án, tố cáo những kẻ cầm đầu độc ác, không biết quan tâm đến đời sống nhân dân hay nói đúng hơn là tên quan phủ – một viên quan vô trách nhiệm lòng lang dạ sói trong tác phẩm. Văn bản này vào đề bằng một hình ảnh hết sức căng thẳng, gay cấn, khó khăn. Đó là vào một giờ đêm, trời mưa tầm tã. Nước sông dâng cao đe doạ vỡ đê. Với công cụ thô sơ, những người dân chân lấm tay bùn với hàng nghìn tư thế khác nhau: người vác cuốc, người vác tre, kẻ bì bõm ướt như chuột lột cùng nhau gắng sức chống lại thiên tai, bão lụt. Hình ảnh muôn sầu nghìn thảm ấy làm bất cứ ai được đọc, được nghe đều không khỏi xót thương. Sự vất vả của người dân kéo dài tới mãi đêm khuya vẫn chưa chấm dứt. Tiếng hò, tiếng gọi, í ới, gấp gấp, sự căng thẳng ấy được bộc lộ qua nét mặt của từng người. Trước tình cảnh như vậy thì bất kì ai cũng đặt ra câu hỏi: Vậy trước thế cùng sức kiệt như vậy thì quan phụ mẫu, những người có chức quyền ở đâu. Thì ra những vị quan phụ mẫu đang hộ đê trong đình, một khung cảnh hoàn toàn trái ngược. Bầu không khí ấm áp không chút lo âu. Sự bình thản của mỗi người trên từng quân bài. Quan phụ mẫu đang hộ đê trong tư thế ung dung, nhàn hạ, tay cầm bát yến, ngồi khểnh vuốt râu. Sự oai phong của quan được thể hiện ở lời nói. Những tên xu nịnh vây quanh nịnh hót, quan thắng bài đó là niềm hạnh phúc. Từng khung cảnh cũng được đề cập đến trong văn bản càng bộc lộ rõ nét hơn. Than ôi! Xã hội phong kiến bất công biết bao. Bằng những ngôn từ, biện pháp tự sự, kết hợp với miêu tả, bình luận cùng với những cảm xúc chân thực, tác giả đã đưa người đọc vào trong cuộc sống bấy giờ, tái hiện lại những nghịch cảnh trớ trêu, lay động lòng người, đánh thức lên một nỗi niềm xót cảm. Không mảy may một chút vương lòng, những hình ảnh nhàn hạ, nào quan phủ, nào thầy lí, thầy đề, những tên cương hào, ác bá được lột tả dưới ngòi bút của tác giả. Với những ngôn từ bình dị, cổ xưa, tác giả đã gợi lên một khung cảnh chân thực. Hơn thế nữa, một loạt những nghệ thuật độc đáo được được sử dụng. Khi thời điểm tưởng chừng ngàn cân treo sợi tóc, văng vẳng từ xa tiếng người vào bẩm báo: Dễ có khi đê vỡ”. Cảnh bình chân như vại của viên quan bằng lời nói: Mặc kệ” khi đợi bài ù. Không chỉ vậy sự thách thức của hắn còn được bộc lộ bởi câu nói: Đê có vỡ, nước có dâng lên cao thì cũng không lo đình sập, đình vỡ” Thật là nghịch chướng. Đó là phép tăng cấp rất độc đáo. Hay nghệ thuật tương phản cũng khá ấn tượng. Hai khung cảnh một trời một vực, một bên ung dung nhàn nhã, một bên gấp gáp lo âu. Sự tương phản này là mâu thuẫn quan điểm của hai lớp người trong xã hội xưa.
Có thể nói với sự khéo léo trong việc vận dụng linh hoạt, nhuần nhuyễn hai biện pháp nghệ thuật cùng với ngôn từ chặt chẽ điêu luyện, phù hợp tương tác với nhau, bài văn đã rất thành công trong việc lột tả hai hình tượng đối lập. Đồng thời cũng lên án những tên quan phụ mẫu đại diện chính quyền lại vô trách nhiệm hay nói đúng hơn là lòng lang dạ sói cứ ung dung, thoải mái trong nhung lụa, hạnh phúc, bỏ mặc người dân trong cảnh lầm than, cơ cực. Hai bức tranh đời này mang đậm đà chất hiện thực và thắm đượm những cảm xúc nhân văn và gợi lên lòng đồng cảm nơi người đọc.

Bình luận (0)