Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã là một học sinh lớp 7 của trường THCS Đức Hiệp. Nhưng chưa bao giờ tôi quên ngày khai trường đầu tiên vào lớp một. Và nhất là vào mùa thu lòng tôi lại nôn nao, xốn xang, những kỉ niệm đẹp mà em đềm, sâu sắc.
Buổi sáng hôm ấy, một buổi đẹp trời. Những đám mây trôi hờ hững hé đùa nghịch trên không trung tựa với ngài mặt trời ban những tia nắng vàng dịu xuống Đức Hiệp, nơi này. Những cơn gió nhẹ thổi những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng trên không trung, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất ... Xào Xạc...... Xào xạc.....Tôi vẫn nhớ kỉ lúc đó, ngày nào mẹ cũng đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đạp cũ như thế này. Nhưng lạ thay, hôm nay lại khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và cảm thấy trong lòng tôi có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác tôi như thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Và đã tới giờ tôi mong đợi, cánh cổng trường tiểu học Đức hiệp với dòng chữ to và rõ hiện ra trước mắt tôi.Chao ôi! Nó to lớn quá! Bên kia, mọi người tập trung rất đông, nới chuyện rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn quanh mình. Tôi nắm tay mẹ đi chậm rãi, từ từ. Ngay líc đó, một cô giáo với mái tóc đen mượt dài thước, mặt chiếc áo dài hiền diệu đến chúng tôi và nới. Hôm nay là ngày đầu tiên các con vào lớp 1, hãy cô gắng lên nhé các con. Chao ôi! sao mà chữ con của cô giáo ngọt ngào và êm đềm đến thế! Quả mẹ tôi nới không sai cô giáo dạy con sẽ là một người mẹ thứ hai dạy con những điều tốt đẹp, điều hay ở trường. Lúc đó tôi còn vẫn không hiểu lời nói ấy của mẹ nhưng cuối cùng cũng biết nó là gì. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi cuẩn bị vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay diệu dàng đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ.... Tôi bật khóc ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt tôi đến chỗ ngồi của mình, Tôi ngưng khóc, nhìn các bạn chung quanh mình. Rồi tự nhiên tôi không còn cảm thấy sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ màng đến bên tôi. Tôi cảm thấy mình như chững chạc và lớn hẳn lên vậy. Bắt đầu khoanh tay lên bàn, lấy bút và vở sách chuẩn bị để viết bài......
Những ngày đầu tiên ấy, rồi cũng trôi qua, nhưng nó để lại kỉ miệm đẹp mà cả đời tôi không quên được. Nhưng cảm xúc hông nhiên thuở ấy tôi luôn để nó vào một góc của trái tim mình, để luôn nhớ về nó. Ngày đầu tiên đi học.
Đối với mỗi người, việc học rất quan trọng, những số khác lại không nghxi như vậy. Em thì cứ nhớ mãi hình ảnh ấy ,khoảnh khắc ấy nó cú hiện trên đầu em vào những buổi khai trường những buổi khia trường đầu tiên vẫn để lại cho em ấn tượng đẹp đẽ nhất.
Nhớ vào cái đêm nóng oi bức ấy, giữa khoảng lại, mẹ dặn dò em:'' Con đã sắp là cô bé hcoj sinh lớp 1 rồi nên con cần chính chắn hơn nhé, mai là ngày khai trường đầu tiên của con, con sẽ cảm thấy như bước vào một thế giới khác, tất cả đều thay đổi mới mẻ hoàn toàn.''
Em ngỡ ngàng , suy nghĩ một lát rồi đáp trả mẹ:'' Mẹ ơi, tại sao lại như vậy, ccon đã khai trường hai lần mẫu giáo rồi kia mà, thế sao mẹ lại bảo là ngày khai trường đầu tiên.''
Mẹ xoa đầu nói với giọng điệu nhẹ nhàng ngọt ngào:'' Mẹ hiểu, con còn quá nhỏ để hiểu vấn đề đó những mẽj sẽ tập và dặn dò con mỗi ngày, việc học rất quan trọng, như mấy lần khai giảng trước là con chỉ vô vui chơi nhưng bây giờ nó thay đổi rất lớn, ở đây các bạn học sinh tranh đua nhau mà học tập. Chỉ có học tập mới giúp con người ta có cuộ sống sung sướng, giàu sang về phẩm chất , giúp con nắm chặt tương lai con, tương lai con chỉ mình con quyết là nếu biết sử sự đúng cách. ''
'' Con đã hiểu rồi ạ, cảm ơn mẹ''- Em trả lời.
Tại sao hình ảnh đó nó cứ hiện trong đầu em, thôi thúc em cố gắng trong việc học tập.
Em ngủ đến sáng, không bận tâm lo lắng về điều gì cả. Tới buổi sáng, không khí rộn ràng, mẹ năm tay em bước đến trường. Ôi chao! cảnh vật hôm nay sao khác lạ đến thế?
Đến trước cánh cổng to, mẹ buông tay em vào mỉm cười:'' Vào đi con, con hãy can đảm lên, mẹ tin con sẽ làm được, giờ con đã trưởng thành rồi mà, mẹ sẽ luôn bên con và giúp con vượt qua mọi khó ngại trong đời.'' đó là lời động viên cao cả giúp em có thêm sức mạnh, em vui vẻ vào trường và hét tto con làm được''
Giờ em mới hiểu rõ hơn về vai rò to lớn của việc học và công ơn sinh thành của cha mẹ, em sẽ cố gắng học hành để đền đáp ơn công nghĩa nặng của đực mẹ dưỡng dục mình.