Văn bản ngữ văn 7

TM

viết 1 bức thơ cho mẹ với nhan đề 'điều con chưa nói'

TP
13 tháng 10 2018 lúc 13:59

Mẹ kính yêu!

Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với Mẹ rằng con yêu Mẹ, con thương Mẹ. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của Mẹ. Nhưng trong sâu thẳm tim con, Mẹ là người quan trọng nhất, người con thương yêu nhất…

Con biết, con là niềm tự hào của Mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của Mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được Mẹ chăm chút, lo lắng hơn em. Mẹ kể, lúc mới sinh con như con mèo ướt, chỉ nặng có 2,8 kg, nhỏ xíu, đỏ hỏn. Đã vậy còn ngặt nghẽo, khó nuôi. Có lần con bị sốt phát ban suýt chết, Mẹ chỉ biết ôm con quặt quẹo mà khóc ngất, bác mua ve chai đi ngang nhà biết chuyện, chữa cho con bằng bài thuốc gia truyền nên conqua khỏi. Con được cứu thoát khỏi tay tử thần nhờ bác ấy, và nhờ tình thương của Mẹ…Lo con không nhanh nhạy như bạn bè cùng lứa, Mẹ buồn, vì con vốn không lanh lợi, hoạt bát như em. Ấy vậy mà con rất ngoan, lại học rất tốt. 6 tuổi, con là học sinh duy nhất trường mầm non đoạt giải “Bé khỏe bé ngoan” vòng huyện. Nhưng con không được thi tiếp vòng tỉnh vì lý do tưởng chừng vô lý, nói khiêm tốn là con không xinh, nói thẳng ra là con quá xấu. Ngày đó vô tư con có biết gì đâu, chỉ Mẹ buồn, Mẹ tủi vì ***** thua thiệt hơn con người ta về hình thức…

Ngày con chở Mẹ tới trường nhận giấy báo đậu đại học, Mẹ mừng rơn. Mẹ luôn miệng khoe với hàng xóm mà ánh mắt hấp háy niềm vui. Con ngại với niềm vui của Mẹ vì thật tâm con không háo hức, vui mừng như Mẹ. Mẹ có biết đâu con thi ngành ấy chỉ vì Mẹ thích, muốn Mẹ vui lòng. Mẹ muốn con trở thành cô giáo, sau này về dạy gần nhà, tạo dựng cuộc sống bình yên với một anh thầy giáo nào đó là Mẹ yên lòng. Ước mơ của Mẹgiản đơn chỉ có thế…Vậy mà đến giờ vẫn là nỗi lo thẳm sâu trong lòng Mẹ. Mẹ không nói ra nhưng con biết, Mẹ mất ăn mất ngủ, người gầy nhom cũng vì tương lai lâu dài của con. Nhưng Mẹ ơi, xin một lần Mẹ thấu hiểu cho con, đừng mãi bảo bọc, chở che con theo cách đó. Con đủ lớn để biết rõ con đang làm gì và tương lai con đi đúng hướng. Xin Mẹ đừng lo.

Con đi học xa nhà, Cha Mẹ dặn dò con đủ thứ. Hôm ấy, chỉ Mẹ đưa con ra đón xe, Cha chỉ vẻn vẹn: “Lên tới nơi gọi về liền nghen con”, nhưng con biết Cha nằm quay mặt vào trong khóc thầm. Nhìn dáng Mẹ còm cõi dõi mắt theo chiếc xe đò chở con đi khuất dần trong ánh đèn đường heo hắt, nước mắt con lăn dài. Con bắt đầu biết nghĩ, biết cốgắng vì ai. Giá như lúc đó con có thể nói con thương Cha, thương Mẹ biết bao nhiêu… Nhưng năm đầu tiên không tốt đẹp như con nghĩ. Con khóc như một đứa con nít bị mất phần quà đúng nghĩa khi tổng kết học kỳ I kết quả học tập của con không như mong muốn. Con sợ Mẹ buồn, Mẹ thất vọng vì trong mắt Mẹ, con là giỏi nhất, là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của Mẹbởi con vốn là đứa học giỏi có tiếng của khu, luôn luôn đứng đầu lớp, thậm chí cả trường và là một trong những cái tên được thầy cô nhắc đến.Sau trận bù lu bù loa ấy, con hứa với lòng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, sẽ thay đổi được tình hình và quan trọng là lấy được tấm bằng dễ coi một chút.Nhưng con đã không còn giỏi như trong suy nghĩ của Mẹ. Biết được điều này chắc Mẹ buồn lắm lắm…

Mẹ thường xa xôi, con nhà người ta giỏi giang thế này, đảm đang thế khác, con nhà mình thì không biết làm gì. Thở dài là vậy nhưng Mẹ đều giành làm hết phần, không để con cái làm nữa. Mẹ thương, Mẹ sợ tụi con vất vả. Con thì thản nhiên cho đó là việc bình thường của Mẹ, thản nhiên đến mức vô tâm không nghĩ đến Mẹ cũng có lúc sẽ mệt mỏi, Mẹ không khỏe trong người, rồi Mẹ đổ bệnh. Mẹ sốt nằm trên giường mà con thấy mọi thứ rối tinh lên. Không có bàn tay của Mẹ, nhà cửa trở nên luộm thuộm, không khí ngột ngạt khó chịu. Những ngày Mẹ đi vắng, căn nhà trống rỗng đến lạ. Những lúc như thế con mới biết Mẹ quan trọng với con và gia đình mình như thế nào.

Hôm nay đi chơi với bạn bè, con chạnh lòng nhớ đến Mẹ và em. Con miên man, không biết Mẹ và em ở quê bao giờ mới đến được những nơi như thế này, có mắt tròn mắt dẹt xuýt xoa “Sài Gòn đẹp quá, rộng quá, xe đông quá, sợ bị lạc đường Mẹ không dám đi đâu”… Con luôn muốn Cha Mẹ có ngôi nhà thật đẹp để an hưởng tuổi già, có cuộc sống thật an nhàn, sung túc. Nhưng con chỉ toàn làm cho Mẹ buồn, Mẹ khóc. Nước mắt Mẹ cứ rơi kể từ những ngày con xa nhà đi học, vì nhớ con, lo lắng cho con và vì những lời trách móc của Cha mỗi khi say xỉn “ mày hại con, mày để con đi xa, mày không thương con, mày ham danh lợi,…”. Đến tận bây giờ, con cũng chỉ làm Mẹ phiền lòng, lo lắng vì con cãi Mẹ không muốn về quê, vì con mãi không khôn ra, con không biết suy nghĩ. Mơ ước những điều lớn lao đâu đâu mà những việc cỏn con ở nhà con không hề để ý, từ tấm phên nham nhở giấy dán bong ra, cái chày đâm tiêu Mẹ để ở đâu hay chiếc xe Mẹ hay chạy có êm ru, nhẹ đạp như Mẹ nói…

Thật sự con thấy mình vô tâm, thậm chí vô tình với Mẹ. Chưa một lần con nói câu con thương Mẹ, để con làm cái này cho, con làm cái kia cho Mẹ. Thậm chí chưa một lần con mở miệng xin lỗi Mẹ dù con biết mình sai, tính con ngang bướng, cố tình làm trái ý để Mẹ buồn giận triền miên. Nghĩ lại con thấy mình càng ngày càng tệ. Ngày trước, mỗi khi Cha Mẹ đi mua dừa về, thấy con cơm nước đâu ra đó, có thêm bình thủy nước nóng, pha sẵn bình trà để trên bàn là Mẹ chỉ cười cười, cố giấu niềm vui trong ánh mắt. Giờ chỉ thấy mình lười biếng, làm khổ Mẹ thêm. Những niềm vui giản đơn với Mẹ dường như rất ít. Đời Mẹ buồn nhiều hơn vui, chỉ có con cái làm an ủi. Vậy mà…

Con không hứa điều gì cả, vì con sợ mình sai lời, mình thành kẻ nói dối, thất bại. Cảm ơn Mẹ vì Mẹ là Mẹ của con. Và con xin lỗi vì những muộn phiền, lầm lỗi con đã gây ra cho Mẹ. Thật tâm, con yêu Mẹ thật nhiều.

Bình luận (0)
H24
28 tháng 10 2018 lúc 11:25

Nếu có một khoảng thời gian lắng đọng để nghĩ về ai đó, thì người mà con muốn xuất hiện ngay trong tâm trí là mẹ…

Mẹ có biết không? Mẹ là người quan trọng nhất cuộc đời con, hơn cả bản thân con, hơn cả người mà con sẽ yêu sau này. Khi nghĩ về mẹ, có biết bao ký ức chợt ùa về trong con, con không biết phải sắp xếp thế nào để đẹp đẽ, để tròn vẹn nhất, nhưng con muốn giữ mãi những kỷ niệm đó, cho con bây giờ, cho con mai sau, và cả cho con khi con không còn nữa…

Nhìn lại năm tháng đã qua, con thấy mình thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì bên con luôn có mẹ, luôn có một vòng tay chở che con, cho con hơi ấm tình yêu thương. Từ sâu trong đáy lòng, con cám ơn mẹ nhiều lắm. Cám ơn tất cả những điều mẹ làm vì con, từ việc nhỏ nhặt nhất đến chuyện lớn lao nhất. Khi con sinh ra đời, mẹ đã ôm con vào lòng, nâng niu con, cho con bầu sữa ngọt lành. Rồi khi con chập chững bước đi, khi té ngã con khóc, mẹ lại dịu dàng nâng đỡ con, giúp con vững bước trên đường đời. Khi những sóng gió chực chờ quật ngã mẹ, mẹ vẫn kiên cường đứng lên, để mang ước mơ về cuộc sống tươi đẹp của hai chị em con bay xa hơn. Khi ba mất bỏ lại mẹ một mình cô độc, dù đau lòng tưởng chừng suy sụp, dù nước mắt chảy nhiều tưởng chừng cạn kiệt, mẹ cũng không bỏ rơi những đứa con của mẹ, vẫn thầm lặng hy sinh tất cả, đem đến con sự ngọt ngào, bình yên nhất. Lời cám ơn từ con tuy không giúp mẹ tan biến hết những nỗi buồn, tuy không lắp đầy những nhọc nhằn mẹ phải trải qua, nhưng con vẫn muốn nói con cám ơn mẹ, ngàn lần, vạn lần…Cám ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con…

Ngày hôm nay con đã lớn khôn, đã có thể suy nghĩ nhiều về cuộc sống này, về mẹ, về chị, về con, về những thứ diễn ra xung quanh mình. Và con nhận ra những năm tháng qua con sống quá ích kỷ. Con không giúp mẹ bớt cô đơn mỗi đêm về mẹ nhắm mắt với giấc ngủ nhọc nhằn. Con không làm mẹ tự hào về con mỗi khi đứng trước một ai đó, con chỉ là một người thấp bé. Con trách móc mẹ vì mẹ không hiểu con, không biết được những điều con suy nghĩ, những nỗi buồn con không chia sẻ cùng ai, kể cả mẹ. Con giận mẹ khi con không đậu đại học, mẹ chỉ im lặng thay cho lời an ủi, hay thậm chí trách móc con, điều đó làm con thêm ghét bản thân mình. Con giận cả chính con khi đọc nhật ký mẹ. Ở đó con thấy được tình thương vô bờ mẹ dành cho con, thấy được sự phiền muộn của mẹ, và thấy cả giọt nước mắt mẹ rơi xuống làm nhòe đi trang chữ… Tất cả điều đó khiến con hiểu bao ngày qua mẹ buồn nhiều lắm, nhưng con luôn làm nặng thêm sự lo âu trong tâm trí mẹ. Con vô tâm quá phải không mẹ? Con thật sự, thật sự xin lỗi mẹ. Con mong mẹ chờ thời gian trôi qua để con có thể thay đổi, có thể sửa chữa lỗi lầm, có thể sống vì mẹ khi mẹ cần con, và để lời xin lỗi từ con không phải là vô nghĩa… Lúc đó, mẹ hãy tha thứ cho con, nha mẹ!

Cuộc sống hôm nay dù đôi lúc khó khăn khiến con mệt mỏi, dù đôi lúc con bật khóc một mình khi đêm về bởi quá nhiều phiền muộn…, con vẫn cảm thấy hạnh phúc vì mẹ luôn bên con, cho con một điểm tựa vững chắc. Với con giờ đây, gia đình nhỏ bé của mẹ, của chị, của con là điều ấm áp nhất mà con nhận được. Con muốn đẩy mâu thuẫn đi thật xa và đem bình yên tới lấp đầy. Con muốn thấy mẹ cười như thể chưa từng tồn tại nỗi buồn. Rồi ngày mai đến, con hy vọng trao tặng mẹ tương lai cùng ngôi nhà xây mới khang trang, cùng sự sang trọng, sung túc đong đầy. Tuy chặng đường con đi còn khá dài, nhưng con muốn nỗ lực hết mình, để ước mơ con không còn xa, để tâm trí mẹ không còn trĩu nặng suy nghĩ, lo lắng nữa… Mẹ ơi! Con thật sự thương mẹ nhiều lắm! Yêu thương con dành cho mẹ sẽ tồn tại mãi mãi trong trái tim con, kể cả khi thời gian trôi qua làm xóa nhòa mọi thứ, kể cả khi tình cảm đó không được thể hiện thường xuyên bằng lời nói…

Nếu có một khoảng thời gian lắng đọng để tri ân ai đó, thì người mà con muốn thể hiện lòng thành kính, là mẹ…

Bình luận (0)
AR
13 tháng 10 2018 lúc 12:18

Gửi đến mẹ người con luôn yêu và kính trọng!

Thật ra khi viết bức thư này con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa không phải vì con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mà mẹ làm cho con quá nhiều, quá lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu nữa. Giờ đây con là một cô gái 16 rồi cũng được coi là một thiếu nữ mẹ nhỉ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái bé bỏng cần đến từng sự chở che, giúp đỡ của mẹ.

Một cô nhóc ương bướng, ngang ngạnh như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân , mẹ luôn muốn tốt cho con con biết điều đó nhưng khi mẹ dạy bảo con lại khư khư ích kỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình mà không nghe lời của mẹ chỉ biết khiến mẹ thêm phiền lòng. Hối hận, con không biết nên chữa lỗi lầm của mình ra sao vì vậy con đã rèn luyện mình biết điều gì sai điều gì đúng nên sống ra sao để không uổng phí “Công cha – Nghĩa mẹ’’.

Mẹ ơi mẹ biết không đối với con 10 năm không dải cũng không ngắn nhưng nó lại là quãng thời gian con cảm thấy đẹp nhất. Đi qua từng năm từng năm một con lớn lên trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn hảo hơn qua bàn tay của mẹ. Con hạnh phúc nhiều lắm, vui nhiều lắm vì con có mẹ người luôn lắng nghe tâm sự của con, cho con cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của gia đình mà không phải đứa trẻ nào cũng có. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với chị hay với bạn bè xung quanh lúc đó con chỉ biết giận hờn một cách vô lí cau có nhiều khi phát ngôn ra những lời nói nông cạn làm tổn thương mẹ tại sao lúc đó con lại ngờ nghệch đến thế ?

Mẹ chính là người nuôi nấng con mà, sao mẹ lại muốn con trở nên xấu đi, mẹ chỉ muốn thúc đẩy con thôi. Nghĩ đến, con lại muốn đánh, muốn mắng nhiếc bản thân mình ngu ngốc chỉ biết suy nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tấm lòng của người mẹ, tội lỗi của con đáng trách.

Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề công việc kiếm tiền nuôi gia đình quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà, có lẽ con chưa bao giờ nói điều này nhưng con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều con muốn rằng mai sau lớn lên cũng sẽ trở thành một người tài giỏi như mẹ vậy chỉ là ước mơ đơn giản như vậy thôi.

Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mĩ, không tuyệt vời nhưng trong mắt ***** và gia đình luôn là số một không gì sánh bằng, là tất cả và luôn là lí do để con cố gắng vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Rồi ngay cả khi gia đình ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, con thì chỉ biết khóc nhưng mẹ – với trái tim kiêu hãnh của một người từng trải vẫn không suy sụp cùng bố, hai bàn tay trắng mà bắt đầu lại từ đầu.

Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người mạnh mẽ, thật không dễ dàng thấy được giọt nước mắt yếu đuối đọng ở khóe mắt nơi mẹ vì mẹ biết mình là điểm tựa của con cái, của cả gia đình này. Vì thế khi thấy mẹ khóc con buồn lắm nhưng con lại càng quyết tâm mình phải trở nên tài giỏi, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ khỏi những giọt nước mắt kia. Dù mệt mỏi mẹ cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài lúc nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ luôn hướng đến con mà thôi đôi khi con nghĩ mẹ mạnh mẽ thật đấy không gì có thể đánh gục được cả nhưng không phải mẹ mạnh mẽ là vì gia đình chứ không phải vì mẹ là những siêu anh hùng trong các bộ phim mà vì mẹ là mẹ của con.

Con khóc mẹ luôn là người bên cạnh ủng hộ con nhưng mẹ không phải là người nâng con dậy mà mẹ muốn con đứng dậy trên đôi chân của mình mà không cần ai giúp đỡ dù đó là mẹ đi chăng nữa. Con biết có lẽ bây giờ con chưa đủ tốt hay thậm chí là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, … làm con lạc mất phương hướng nhưng ở kia phía con đường tương lai của con luôn có nụ cười, ánh mắt, tình thương yêu của mẹ chính là ánh sáng là sự thức tỉnh khi con lạc lối, con biết bàn tay mẹ sẽ luôn năm lấy tay con cho con niềm tin và sức mạnh.

Con sợ lắm khi nghĩ đến mai này có một ngày mẹ sẽ rời xa con sẽ đi đến một nơi mà con không nhìn thấy mẹ nữa nỗi sợ hãi đó bủa vây lấy con không lối thoát khiến con hoang mang rất nhiều vì nếu mẹ đi thì con sẽ dựa vào ai, sẽ nắm lấy tay ai, sẽ nghe những lời nói của ai để con có niềm tin về phía trước. Nhưng nghe lời cô nói con đã biết con sẽ sống tốt hơn yêu quý mẹ nhiều hơn học tập tốt hơn để một mai đây con sẽ không phải hối hận về những việc làm của mình.

Trong mắt ***** là người đẹp nhất khi mệt mỏi vì học tập, vì bạn bè hay cuộc sống đơn thuần xung quanh con, ôm mẹ con lại có được cảm giác bình yên thư thái, mùi hương của mẹ nhè nhẹ đưa con vào giấc ngủ yên lành. Mẹ là người đã ban cho con cuộc sống này, là người dạy con tất cả, cho con biết sống biết yêu thương trở thành một con người tốt. Kỉ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ của con là những trang kỉ niệm theo con suốt cuộc đời mà nếu con quên đi sẽ là đánh mất chính bản thân mình . Và con muốn nói với mẹ một điều rằng : Con sẽ lớn sẽ trưởng thành sẽ phấn đấu hết sức mình vì mai này con muốn là điểm tựa của cha và mẹ để con có thể báo đáp được công ơn không gì sánh bằng mà có lẽ không bao giờ là đủ với những gì mẹ đã làm đã hi sinh cho con.

Dù con đường phía trước của con có khó khăn có vất vả con có thể gục ngã có thể rơi nước mắt nhưng cạnh con lúc đó không phải là mẹ mà là trái tim của mẹ của cả gia đình luôn ở cạnh con cho con thêm dũng khí đánh bại những khó khăn những chông gai trước mắt chắc chắn sẽ là vậy. Và câu nói cuối cùng mà con luôn nói với mẹ: Con yêu mẹ rất nhiều mẹ ơi !

Bình luận (3)

Các câu hỏi tương tự
NG
Xem chi tiết
PN
Xem chi tiết
NN
Xem chi tiết
DY
Xem chi tiết
PA
Xem chi tiết
YC
Xem chi tiết
HN
Xem chi tiết
NH
Xem chi tiết
BM
Xem chi tiết