chuẩn,mk như bnAsuna Yuuki,tick nhx câu tl của mk đi nha,lm ơn giúp tui,sẽ đc trả công xứng đáng
chuẩn,mk như bnAsuna Yuuki,tick nhx câu tl của mk đi nha,lm ơn giúp tui,sẽ đc trả công xứng đáng
các bạn ơi,mình hỏi câu ko liên quan đến bài học này nè:
Mình vào hoc24 được tầm 3 hay 4 ,5 tuần j đó rùi.Lần đầu mình nhận được danh hiệu tân binh thì mình vui á,nhưng về sau nó cứ liên tục có thông báo là'BẠN ĐÃ NHẬN ĐƯỢC 1 DANH HIỆU TÂN BINH'.Sao mình ko lên danh hiệu mà cứ mãi ở danh hiệu tân bình này z?
CUỘC CHIẾN TRANH PHI
chương 12: ......................
Dưới màn đêm đầy sao của Nam Quốc, một đôi tuấn nam mỹ nữ lẳng lặng ngồi, nam nhân tóc đen xoã dài, hồng y như lửa, gương mặt tà mị tuấn lãng, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, hắn chăm chú ngắm nhìn nữ tử bên cạch, dung nhan tuyệt sắc, mắt to linh động, cùng mặt trái xoan.
Mộc Khả Hân thu hồi lại tâm trạng, nàng quay sang bên nam nhân thấy hắn đang nhìn nàng “ Ta vẫn chưa biết tên ngươi” kể ra nãy đến giờ nàng chưa hề biết tên hắn.
Hắn ho khan nhìn qua chỗ khác, sao hắn có thể nhìn một nữ nhân nhập tâm như thế “ Ta gọi Bạch Vân “
Nàng biết đây không phải tên thật của hắn, nam nhân thần bí có khí chất như vậy há lại là người bình thường, nhưng hắn không nói nàng cũng không hỏi, dù sao cũng chưa chắc gặp lại.
Mộc Khả Hân đứng dậy, phủi cỏ dính trên người “ Trễ rồi, ta phải về “ Nàng không về ai biết được tên Phượng Mặc Yên kia có đến tìm nàng buổi sáng không, nàng không sợ hắn nhưng nàng không thể làm liên luỵ đế Thừa Tướng bọn họ cùng Nhuỵ Nhi.
Bạch Vân thoáng mất mác, nhưng hắn biết thân phận nàng bây giờ không tiện “ Về cẩn thận,phải nhớ đến ta đấy”
Nàng khinh thường liếc xéo hắn thấp giọng mắng “ Thần kinh “
Hắn nhìn hướng Mộc Khả Hân đi bật cười, hai mươi ba năm lần đầu tiên có người dám mắng hắn, đợi khi nào tốt nhất hắn sẽ mang nàng về bên người hắn.
Sau khi Mộc Khả Hân rời đi ba hắc y nhân từ đâu nhảy ra quỳ xuống trước mặt nam tử hồng y “Chủ nhân “ Lần đầu tiên bọn hắn thấy chủ nhân chú ý một người lâu như vậy, hơn thế người này còn là Thất Vương Phi Nam Quốc.
Bạch Vân liếc mắt nhìn bọn họ, ngây ngô thiếu niên lúc nãy lập tức biến thành nguy hiểm “ Dạo này không có gì chứ?” Hắn cười tà tà hỏi, nhưng khí phách lại mang theo chỉ có Đế Vương mới có được.
Hắc y nhân run nhẹ “ Hồi chủ tử, trong triều có một số quan viên muốn ngầm tạo phản nhưng tất cả đã bị Nhiếp Chính Vương Gia diệt sạch” Nhắc đến Nhiếp Chính Vương càng làm bọn hắn run sợ, hắn ta là người mang gương mặt trong sáng trẻ con nhưng lại tàn bạo khát máu.
Hắn ồ lên, hắn ta ra tay rồi sao? Đây là muốn chứng minh lòng trung thành của mình à, Bạch Vân nhếch môi huyết sắc. Hắn ta cũng là người rất nguy hiểm.
Sáng hôm sau, Nhuỵ Nhi bước vô phòng Mộc Khả Hân thấy nàng vẫn còn đang ngủ vội vã chạy lại đánh thức “ Tiểu thư dậy thôi, hôm nay là ngày tiến cung không thể chậm trễ đâu ạ “
“ Nhuỵ Nhi cho ta ngủ “ Nàng nhăn mi khó chịu, nguyên tốt hôm qua bị tên kia rủ đi ngắm sao, nàng còn chưa ngủ đủ giấc đâu.
Nhuỵ Nhi khóc ròng, tiểu thư của nô tỳ, người muốn em chết không toàn thây sao “ Tiểu thư Vương Gia sẽ tức giận đấy” Tuy nàng biết được gần đây Vương Gia quan tâm sủng ái tiểu thư hơn nhưng cũng không thể chọc hắn nha.
Mộc Khả Hân bực bội xua tay ngồi dậy, nàng chán ghét vị trí Vương Phi này nọ, mới sáng sớm đã bắt nàng lên triều, nói cỡ nào nàng cũng tưởng nhớ khi còn làm Boss của Sát. “ Được rồi, ta dậy em mau chuẩn bị cho ta đi” “ Vâng “ Nhuỵ Nhi mừng rỡ thở phào.
Mở cửa bước ra ngoài, buổi sáng sớm không khí nơi đây trong lành thoáng mát không giống như hiện đại ồn ào khói bụi, sương sớm còn vương đọng lại trên các phiến lá, Mộc Khả Hân men theo con đường nàng thấy Phượng Mặc Yên đã đứng đợi sẵn tại đó.
Mộc Khả Hân bước lại, hắn cười tươi kéo nàng “ Hân Nhi ta thật nhớ ngươi nha, tối hôm qua ngươi thật ác không cho người ta ngủ lại “ Hắn không nói dối, thật sự khi trở về hắn khắp nơi đều hiện ra hình bóng của nàng, hắn sao không biết được cảm xúc của mình, có lẽ hắn động tâm rồi.
“ Đừng làm ta buồn nôn “ Nàng lạnh nhạt đẩy hắn sau đó bước lên xe ngựa, Phượng Mặc Yên biểu tình mất mác nữ nhân vô tâm, sao khi trước nàng rất điên cuồng yêu Tam ca mà, đến hắn lại lạnh băng như vậy hay nàng còn yêu Hoàng Huynh, hắn nắm chặt tay, hắn không bỏ cuộc.
Phượng Mặc Yên cũng phất tay áo tao nhã bước lên xe, chiếc xe lăn bánh đến Hoàng Cung Nam Quốc. Trên đường hắn luôn líu rít bên tai nàng, đôi lúc nàng cũng trả lời lại hắn vài câu, nàng đối với thằng nhóc này bây giờ cũng không còn ác cảm như trước.
Đến Hoàng Cung, Phượng Mặc Yên đỡ nàng xuống, hôm nay nàng đã chịu cho dìu xuống xe, hắn cười như đón gió xuân. Mộc Khả Hân nhìn Hoàng Cung được khắc bằng vàng óng ánh uy nga, khắp nơi đều thấy kẻ hầu người hạ cùng các quan lại khi thấy Phượng Mặc Yên và nàng đều cung kính chào hỏi, có người còn đưa ánh mắt tò mò nhìn vị Vương Phi của Tiêu Dao Vương
“ Hôm nay chúng ta đi bái kiến Mẫu Hậu” Hắn cười nhẹ vén tóc cho nàng, hắn không ngờ lại động tâm với một nữ nhân mình chưa bao giờ để ý tới.
Mộc Khả Hân cũng tìm được đề tài mới, nàng hứng thú hỏi hắn “ Mẫu thân của ngươi? Là ai?”
“ Là Hoàng Hậu, thật ra nàng không phải mẹ ruột của ta, mẫu phi của ta là Lương Phi, nàng mất từ khi ta còn rất nhỏ từ đó Hoàng Hậu liền nuôi nấng ta, nhưng nàng đối xử với ta rất tốc, nàng là Mẫu Phi của Tam ca” Phượng Mặc Yên ôn nhu kể cho nàng.
Mộc Khả Hân nhìn hắn, trong mắt có thêm vài phần nhu hoà, thiếu niên tươi cười như ánh mặt trời thì ra có quá khứ như vậy, may mắn hắn không gặp phi tần nào tàn ác, thì ra Phượng Mặc Khuynh là nhi tử do Hoàng Hậu sinh ra, còn Phượng Mặc Yên cũng là do một tay nàng nuôi lớn, nên hai người mới thân nhau.
Hắn thấy được sự chuyển đổi trong mắt nàng không còn lạnh như băng giống trước vui mừng cười lên, Mộc Khả Hân lãng đi sao hôm nay nàng thấy nụ cười của hắn đặt biệt chói mắt vậy.
Bước vào Phượng Hoàng Cung đã nghe tiếng nói chuyện bên trong, trên chiếc bàn tròn gỗ được điêu khắc tỷ mĩ, một nữ nhân trung niên được bảo dưỡng nhan sắc đang cười nói cùng nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng, khuôn mặt như tạc tượng, sóng mũi cao cùng bạc môi hoàn mỹ. Hắn vận cẩm phục xanh hắc y, khi thấy hai người tới thì nhìn qua, đôi mắt hơi liếc sang Mộc Khả Hân đang đứng song song với Phượng Mặc Yên.
Nữ nhân trung niên khi thấy Phượng Mặc Yên thì hiền hậu kêu lên” Yên Nhi, ngươi đến rồi sao? Đây là Hân Nhi nhỉ? Quả đúng là xinh đẹp” Nàng hài lòng đánh giá Mộc Khả Hân, nàng có nghe qua nữ hài tử này khi trước thích Khuynh Nhi, nhưng lại được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Yên Nhi.
“ Hoàng Hậu Thiên Tuế” Nàng lễ phép chào hỏi.
Phượng Mặc Yên cầm tay Mộc Khả Hân kéo nàng cùng ngồi xuống bàn, hắn vui vẻ hỏi thăm Hoàng Hậu. Mộc Khả Hân nhìn nàng ta, nữ nhân này có vẻ không tệ lắm, nàng rất hiền.
“ Hân Nhi, làm khổ con rồi, phải chịu đựng hắn ta “ Hoàng Hậu ôn hoà chọc, tuy hắn không phải thân sinh nhi tử của nàng, nhưng lại là của Lương Tỷ Tỷ, người thân thiết nhất khi nàng ở trong cung, với lâu ngày chăm lớn nàng cũng đem hắn coi là nhi tử.
Mộc Khả Hân cười nhẹ “ Không có đâu Hoàng Hậu Nương Nương, hắn đối với ta rất tốt “
“ Đừng gọi ta Hoàng Hậu gì cả, cứ như Yên Nhi gọi ta hai tiếng Mẫu Hậu là được” Nàng thật sự rất thích nàng dâu này.
Mộc Khả Hân có hơi chút xấu hổ bối rối, nếu để biết được đệ nhất sát thủ hắc bang đỏ mặt vì xưng hô chắc mọi người đều té xỉu, không trách nàng, hai lần được nhận thân nhân rồi nhưng nàng vẫn không quen được, khi còn ở thế kỷ 21 nó qua xa với nàng “ Mẫu Thân”
Phượng Mặc Yên nhìn nàng xấu hổ, trong lòng như từng đợt gợn sóng, nàng cũng đỏ mặt! Phượng Mặc Khuynh như có cọng lông vũ vuốt lên lòng hắn, số lần hắn nhìn nàng cũng tăng lên.
“ Tốt tốt “ Hoàng Hậu hay nên gọi là Lệ Lăng Di vui vẻ cười, đúng là hợp ý nàng cho Yên Nhi lấy được một Vương Phi tốt. Như vậy Lương Tỷ Tỷ cũng sẽ yên lòng.
Chap 5:
Học thêm
Bây giờ giới thiệu về anh chàng mà Vy rung động nha
Anh - Lưu Thiên Khải (15 tuổi) - bạn thân thứ 2 của hắn: Con nhà giàu nha, đẹp trai lắm, chỉ thua hắn tí xíu thui. Tính cách thì hòa đồng, vui vẻ nhưng rất soái ca nha. Học sinh lớp 9A, học chung với hắn. Thành tích học tập rất xuất sắc. Còn môn yêu thích thì tác giả thua. Anh chính là tên đùa với nó chap trước, đến bây giờ vẫn còn sốc vì nó quá đáng sợ và không đỗ trước vẻ đẹp trai của anh (tự tin gớm, làm bạn với hắn là đúng rồi)
À thêm một nhân vật nữa để sau này cho truyện thêm hấp dẫn
Trần Hoàng Duy (12 tuổi) - bạn thân của Khánh và Bảo Quân: Con nhà bình thường, sắc đẹp bình thường, học lực cũng bình thường nốt. Điểm duy nhất đặc biệt là thích Thiên Vy của nó, rất thích đeo bám Thiên Vy, cũng lo lắng, nói chung là quá đậm sâu với Thiên Vy, lún sâu quá dứt không được.
Còn người yêu của P.Anh thì chưa xuất hiện nhưng sẽ rất vui đấy, muahahahaha.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đã qua một tháng kể từ lúc nhập học, mọi việc đối với nó cũng đã bình thường hơn, bạn bè cũng gần gũi hơn và cũng gần gũi hắn hơn khiến ai đó vui tới sắp phát điên, học tập nó vẫn rất giỏi nhưng những lần kiểm tra tiếng anh ở lớp thì chỉ có 8 phẩy mấy khiến nó rất buồn, đúng là môn Tiếng Anh của nó nay đây mai đó thật, những môn khác ngoài môn tiếng anh thì dù có kiểm tra cũng không cho vào cột điểm nên đối với nó vừa nhẹ nhõm cũng rất nặng nề vì phải kéo điểm môn Tiếng Anh. Mặc dù nó đang học thêm với một cô dạy Tiếng Anh nhưng nó vẫn phải học thêm một cô khác nữa, và đó là cô Thùy - cô dạy môn Tiếng Anh ở lớp nó.
Thật ra cũng không hẳn là học bài mà là nó giải IOE ở trên mạng, cô Thùy sẽ ôn cho nhóm, mà nhóm nó là nhóm duy nhất trong khối 6 mà cô Thùy dạy, thật ra có rất nhiều người thi IOE ở lớp nó, nhưng cô Thùy chỉ dạy nhóm tầm khoảng mười người mà thôi, không hiểu sao nó được cô Thùy dạy nữa, nhưng thật may mắn. Cô cho nhóm giải IOE bằng loptop, học vào buổi tối 6 giờ, thứ hai và chủ nhật, cũng tiện vì nó không thường học thêm vào buổi tối.
Tối hôm nay là buổi học đầu tiên của nó với nhóm, nó hơi hồi hợp vì không biết có ai nữa, có làm quen được với họ không, không biết có bị ghét không, không biết có khó không, vân... vân... và vân... vân... Mới nói chút mà đã đến nơi, nhà cô Thùy đẹp thật, nó rất thích nha. Mới vào là nó ngoan ngoãn thưa cô với cô Thùy. Nó rất bất ngờ vì mọi người đã vào lớp hết rồi và ai cũng rất thân thiện với nó, đối xử rất bình thường không cô lập nó khiến nó rất vui, và hơn tất cả thì nó ngạc nhiên nhất là có một thành phần không xác định ở đây, và đó chính là hắn. Nó trợn mắt đầy ngạc nhiên nhìn hắn, còn hắn thì bình thản nhìn nó như đã biết chuyện này rồi, hai người cứ đấu mắt một hồi cho tới khi cô Thùy kêu nó vào chỗ ngồi, nó ngồi ở bàn trên bàn cuối và cũng trên chỗ của hắn, thật ra thì đã có sự sắp đặt sẵn của hắn nên mới ngồi như vậy, haiz. Cô Thùy cười với nhóm nó rồi từ từ giải thích:
"À anh Minh đây là học trò của cô lâu rồi, tại anh Minh bị kẹt giờ học nên nhóm chúng ta sẽ học chung với anh Minh, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của chúng ta đâu, rồi mở máy ra làm bài."
Nó tuy rất bất ngờ nhưng cũng bỏ qua, nó mở máy ra làm thi thử IOE lớp 6 vòng trường, đúng là lần đầu làm rất khó, các bạn khác cũng làm vòng trường giống nó, có hai bạn rất giỏi làm lớp 7, 8 luôn rồi, hai người đó là hai người học rất giỏi môn Tiếng Anh trong lớp nó, nó vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị họ, một trong hai người đó đăng kí vào đội tuyển học sinh giỏi Toán, làm nó vô cùng ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Làm bài thi thử này đối với mấy người mới làm lần đầu như nó thì khá khó, có mấy câu nó không biết làm nhưng mà nhờ có ai đó ở dưới chỉ nên nó làm được luôn, có mấy đứa nhờ hắn giúp chỉ câu khó mà hắn lo chỉ nó chả thèm để tâm làm tụi nó tức xì khói nói "Anh Minh lo chỉ gái không chỉ anh em" làm nó mắc cười hoài, ai đó thấy nó cười nên cũng rất vui vẻ nha.
Làm một hồi xong thì được điểm cao, rối rít cảm ơn ai đó, mà nó vừa nhớ ra chuyện hồi nãy nên tiện miệng hỏi hắn:
"Anh biết chuyện em học thêm ở chỗ cô Thùy từ trước rồi phải không?"
"Um, thế còn em sao phải đi học thêm hai chỗ cực khổ thế thế?" - hắn dịu dàng hỏi, sẵn tiện xoa đầu nó luôn, mà đối với hành động này quá quen nên cũng chẳng có phản kháng gì, nhưng nó hơi ngạc nhiên khi biết nó học hai chỗ, buộc miệng hỏi hắn:
"Sao anh biết? Anh theo dõi em à?" - Nó hỏi xong mới thấy mình ngu, hắn chỉ cần hỏi mấy bạn của nó là biết mắc gì phải theo dõi nó, thấy biểu cảm đã hiểu trên khuôn mặt của nó hắn chỉ cười chứ không nói gì, sẵn tay ngắt má nó, nó đau nên chu môi dỗi hờn trông rất đáng yêu khiến hắn bị đơ trầm trọng. Con bạn ngồi kế bên cạnh nó miệng mở to ra, hết hồn cộng ngạc nhiên khi thấy hành động của hai người vì cô bạn này quen anh Minh trước đó lâu rồi, tuy biết hắn rất soái ca lãng tử nhưng chưa từng có hành động thân mật như thế này với bất kì ai trừ nó, con bạn kế bên nó suy nghĩ rất ư là đen tối nhưng kết luận duy nhất là hai người này có gian tình.
Học suốt một buổi tối rất mệt nhưng cũng rất vui, nó làm bài học được thêm nhiều bài mới, nó không hiểu làm sao nhưng nó rất thích đi học thêm ở chỗ này (Tất nhiên vì có ai đó mà).
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CUỘC CHIẾN TRANH PHI
chương 9: ......................
Bầu trời gần sụp tối, bên trong xe ngựa cao quý Phượng Mặc Yên phe phẩy chiếc quạt nhìn thiếu nữ lạnh lùng đang ngồi đối diện, nàng không giống như những gì hắn biết trứơc đây, từ khí chất đến ngoại hình. Mộc Khả Hân không để ý đến ánh mắt tìm tòi của hắn, nàng chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Không có nàng ở thế giới hiện đại Sát sẽ như thế nào? Tuy nàng tin tưởng Ni Ni nhưng dẫu sao Boss của Sát mất cũng là tin rúng động giới hắc đạo. Khoan.. nếu như nàng thành lập Sát tại thế giới cổ đại này.
Mộc Khả Hân đột ngột mở mắt, sau đó miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, ý kiến không tồi, nếu nàng đã một tay thành lập Sát và tập đoàn Dark tại hiện đại, vậy thì về đây có gì không được.
Phượng Mặc Yên hứng thú nhìn trong mắt nàng loé lên tự tin, nàng đang nghĩ ra chủ ý gì? Nó làm hắn tò mò muốn biết, càng muốn tìm hiểu sâu hơn về nàng.
“ Hân Nhi, có chuyện gì vui sao?”
Nàng liếc nhìn hắn, tại sao cùng là huynh đệ Phượng Mặc Khuynh lại mang dáng vẻ lạnh lùng như băng, còn nam nhân trước mặt lại là vui vẻ như ánh mặt trời. “ Một số chuyện “
“ Có thể kể cho ta không?” Hắn vẫn dùng gương mặt đáng yêu lừa tình nhìn nàng, tiếc rằng tâm hồn sắc như đá của Mộc Khả Hân đâu dễ đánh đổ như vậy.
“ Không “ Nàng lạnh nhạt trả lời hắn sau đó tiếp tục khép mắt lại chìm vào thế giới của mình.
“ Nàng thật vô tâm” Phượng Mắc Yên bất đắc dĩ nói, nàng bây giờ làm hắn không thể nhìn thấu, lạnh lùng vô cảm xúc không giống với nữ nhân yếu đuối hay đi theo Hoàng Huynh của hắn trước đây.
Nàng nằm xoay lưng về phía hắn, dù sao nàng cũng là người hiện đại đương nhiên không để ý nam nữ cách biệt, với lại hắn cũng là phu quân của thân thể này, nàng còn nói được gì nữa.
Một hồi sau Phượng Mặc Yên nghe tiếng thở đều đều phát ra từ nàng, hắn chòm dậy một tay chống đầu ngắm nàng. Mộc Khả Hân rất xinh đẹp, sắc đẹp của nàng vượt hoa cả Nam Quốc Đệ nhất mĩ nhân, nhưng do khi xưa nàng luôn yếu đuối hay tô son chét phấn nên dung nhan nàng bị lu mờ.
Hắn nhìn đôi lông mày khi ngủ vẫn luôn nhíu lại của nàng, lòng hơi nhói, hắn vuốt nhẹ lên lông mày đen nhánh của nàng “ Nàng đang mơ thấy gì sao khi ngủ vẫn không yên tâm?”
CUỘC CHIẾN TRANH PHI
chương 11: ......................
Về đến Thất Vương Phủ, Mộc Khả Hân đi vào trong điện, Phượng Mặc Yên cũng theo sau vào.
Xin lỗi mn nha, mấy hôm nay do bí ý tưởng nên mình chưa đăng truyện được, mk sẽ bù vào ngày mai hoặc thứ 2 nhé, sớm nhất có thể, mọi người đợi nha
Noo Min M-TP and LuHan, Nguyễn Ngọc Linh Châu, co nang bo cap ..........
CUỘC CHIẾN TRANH PHI
chương 6: ......................
Phượng Mặc Yên nhướng maỳhoori lại “ Không sai?” Nàng đã làm trước bao nhiên con mắt của nhiều người, lại ngang nhiên kêu không làm sai? Thú vị.
“ Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi bẻ tay ta “ Hạ Uyển khóc lên nói, sau đó quay sang hắn “ Vương Gia, ta..ta..”
“ Ngươi bẻ tay trắc phi của ta, vậy nên gọi là gì đây?” Hắn sắt bén hỏi nàng, Mộc Khả Hân của bây giờ cho hắn cảm giác không giống bình thường.
“ Lỗi không do ta, là do nàng, ta không bắt nàng gây sự với ta “ Mộc Khả Hân lạnh nhạt nhún vai, nàng chưa bao giờ đi gây sự với người khác, chỉ có người ta gây sự với nàng nên nàng không thể tha.
“ Ngươi... ta không muốn sống nữa...” Nàng dựa vào lòng Phượng Mặc Yên khóc.
“ Ta có thể giúp “ Mộc Khả Hân cười lạnh.
“ Sao?” Hạ Uyển ngẩng lên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt chọc người thương tiếc.
“ Giúp ngươi... chết càng nhanh “ Nàng nhẹ nhàng nói như bình thường.
“ Ngươi dám làm càng trước mặt Vương Gia?” Nàng yểu điệu nép vào hắn.
“ Yên, ta nghĩ ta có việc cần nói với Vương Phi của ngươi “ Phượng Mặc Khuynh bỗng lên tiếng.
Hắn đồng ý, ánh mắt mang ý cừơi hơi liếc qua nàng rồi ôm eo Hạ Uyển rời đi. Nhuỵ Nhi cũng bị nàng cho lui.
“ Có chuyện gì sao?” Nàng không cảm xúc hỏi, đây là nam nhân nguyên chủ thân thể này yêu say đắm dù hắn chưa bao giờ cho nàng một ánh mắt.
“ Ngươi là ai?” Hắn dồn sát vào nàng.
“ Ta là ai không phải ngươi nên biết rõ sao?” Mộc Khả Hân cười khẽ.
“ Ngươi không giống Mộc Khả Hân, cả tính cách lẫn khí chất ngươi hoàn toàn khác xa nàng “ Hắn nhìn nàng, từ khoảng cách này nàng có thể nhìn rõ được con ngươi màu hổ phách của hắn.
“ Ta là Đại tiểu thư Thừa Tướng Phủ Mộc Khả Hân “ Nàng cũng nhìn thẳng hắn không chớp mắt nói, nàng nói không sai thân xác nàng là vậy, chỉ có linh hồn là Mộc Khả Hân của thế kỷ 21 thôi.
“ Ta không cần quan tâm ngươi là ai, chỉ là... “ Hắn lạnh lùng nhìn nàng “ Đừng làm điều ngu xuẩn “
Phượng Mặc Khuynh xoay người rời đi, nàng lạnh như băng nhìn bóng dáng của hắn, chưa ai dám nói với nàng như vậy, trên thế giới nào cũng vậy nàng phải mạnh lên.
Về đến viện Vương Phi, nàng nhốt mình trong phòng suy nghĩ cách biến cường.
Ban đêm một bóng đen bay vào qua cửa phòng nàng, Mộc Khả Hân mở mắt, cảnh giác nhìn xung quanh.
“ Ai?” Nàng lạnh lùng nhìn bóng đen đang đứng.
“ Phản ứng rất nhạy, ta chưa bao giờ biết Đại tiểu thư Thừa Tướng Phủ biết võ công “ Giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm.
“ Ngươi không biết không có nghĩa là ta không có võ công “ Nàng thản nhiên không đỏ mặt nói.“ Ý là tất cả chỉ là vẽ ngoài của ngươi sao?” Hắn dùng tốc độ nhanh chóng đến ngay cạnh nàng.
“ Sao ta phải trả lời ngươi?” Nàng đá hắn, sau đó dùng các chiêu thức võ học tại hiện đại, nhưng làm sao có thể so sánh với võ công cổ đại rất nhanh nàng đã bị chế ngự.
“ Ngươi không trả lời ta sẽ làm cho ngươi dần dần trả lời “ Hắn kề sát tai nàng nói nhỏ.
“ Vậy sao? Ta đợi “ Dứt câu nàng đá ngược lên trên, tay nhanh nhẹn tháo bỏ khăn che mặt của hắn, nhờ ánh trăng soi được khuôn mặt tuyệt mĩ không tì vết, mái tóc suông dài sả xuống phía sau.
“ Ngươi là ai? “ Mộc Khả Hân đè hắn xuống đất, cầm cây châm để trên động mạch hắn, chỉ cần hắn nhúc nhích sẽ lập tức mất mạng.
“ Hân Hân, ngươi đúng là rất lạnh lùng “ Hắn như không thấy mạng sống đang bị đe doạ, cứ nhởn nhơ trêu chọc nàng.
“ Ngươi nói cái gì?” Nàng không một tí ấm áp nói, chưa ai có can đảm gọi nàng như vậy, thật buồn nôn. Lực đạo trên tay Mộc Khả Hân càng tăng, phía cổ trắng nõn của hắn đã bắt đầu xuất hiện vết máu.
“ Ta chưa muốn chết, nên Hân Hân hẹn gặp lại “ Hắn xoay người lại, trước khi đi còn hôn lên môi nàng,nữ nhân này làm hắn có hứng thú từ lúc trong tửu lâu.
“ Ngươi muốn chết “ Bây giờ nàng thật sự tức giận, dám hôn nàng, nụ hôn đầu của nàng mất lãng xẹt vậy sao? Nàng phóng cây trâm về phía hắn, nếu không phải hắn có võ công cao cường thì có lẽ đã bỏ mạng trước nó rồi.
Trong căn phòng một nam nhân ngồi trên bệ cửa sổ tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu bạc, sở hữu khuôn mặt đến cả nữ nhân cũng phải cuối đầu nhận hổ thẹn.
“ Chủ nhân đã điều tra ra được “ Ám vệ từ bên ngoài bước vô quỳ xuống nói.
“ Nói “ Giọng nói như có từ tính toát ra từ nam nhân đó.
“ Nàng là Mộc Khả Hân, đại tiểu thư của Thừa Tướng Phủ không lâu trước đã được gả cho Thất Vương Gia Nam Quốc, nhưng thuộc hạ nghe nói nàng không đựơc sủng “ Hắn cung kính nói.
“ Tại sao? “ Trong đôi mắt màu bạc hiện lên sự kinh ngạc.
“ Nghe nói người nàng muốn gả là Tam Vương Gia, nhưng hắn lại chọn Tiểu Thư của Lại Bộ Thượng Thư, còn có tính cách của nàng rất yếu đuối, luôn đi theo sau Tam Vương Gia Nam Quốc “ Hắn sau khi điều tra xong nàng cũng rất bất ngờ, hắn không thể nào hình dung người trong tửu lâu và người hắn điều tra ra là một.
“ Sao cơ? “ Nam nhân tuấn mĩ nhíu nhẹ mày.
“ Có cái này nữa, không biết..” Ám vệ ngập ngừng, trong lòng hắn hò hét chủ nhân người đừng làm biểu cảm gì được không? Ngài quá đẹp rồi, mai mốt hắn lấy thê tử như thế nào nữa.
Nam nhân đưa mắt nhìn hắn ý cho hắn nói tiếp.
“ Là nàng đã đổi tính “ Ám vệ cũng bâng khoăng khi biết vấn đề này.
“ Đổi tính sao? Thật thú vị “ Hắn cười nhẹ sau đó phất tay cho hắn lui xuống.
CUỘC CHIẾN TRANH PHI
chương 13: ......................
Ngồi trên bàn tròn dùng bữa cùng huynh đệ họ Phượng cùng Lệ Lăng Di, Mộc Khả Hân yên tĩnh ăn, đôi khi nàng trả lời vài câu hỏi của Lệ Lăng Di, có thể nói bữa cơm như vậy là lần đầu tiên nàng thưởng thức, không tránh khỏi cảm giác lạ lẩm.
Phượng Mặc Yên thì liên tục gắp thức ăn cho nàng, kêu là gì nàng gầy cần tẩm bổ, Mộc Khả Hân ngẩng đầu thấy Lệ Lăng Di đang nhìn phía nàng vội gắp đại một miếng gà đưa vào bát hắn
“ Ngươi cũng vậy”
Hắn cười rộ lên, Hân Nhi là đang quan tâm hắn nha. Phượng Mặc Khuynh nhìn bọn họ tâm hơi không thoải mái.
Lệ Lăng Di vui sướng hài lòng nói “ Nhìn hai người các ngươi hạnh phúc như vậy, ta cũng thấy vui. Hân Nhi, Yên Nhi khi nào mới cho ta ôm tôn tử?”
Mộc Khả Hân nghẹn cổ họng ho khan, tôn tử? Cho xin đi nàng còn trẻ, sự nghiệp nơi cổ đại này còn chưa đâu vào đâu, nàng chưa muốn có con.
Phượng Mặc Yên mắt cười càng rõ, con của hắn và Hân Nhi, chắc rất xinh đẹp nha “ Sớm thôi, không để mẫu hậu chờ lâu “
Lệ Lăng Di ý cười càng sâu, Mộc Khả Hân liếc lạnh qua nam nhân tươi như ánh mặt trời bên cạnh “ Ngươi..” nàng dùng tay nhéo mạnh hông hắn làm hắn ăn đau kêu nhẹ “ Hân Nhi đừng ngại”
Tên điên, nàng không để ý đến hắn tiếp tục dùng cơm. Phượng Mặc Khuynh tay hơi nắm chặt đôi đũa, hắn không thích nhìn nàng thân mật quá với Yên, sao lại vậy không phải hắn rất chán ghét nàng sao?
Tạm biệt Lệ Lăng Di, rời Phượng Hoàng Cung, Mộc Khả Hân đi theo Phượng Mặc Yên dọc theo con đường đến xe ngựa, ngoài ý muốn là tên Phượng Mặc Khuynh cũng đi theo sau.
Phượng Mặc Yên nhìn hắn tò mò hỏi “ Tam ca ngươi hôm nay không ghé qua Phụ Hoàng sao?” Hắn là Tiêu Dao Vương có thể không quan tâm đến triều chính, nhưng Tam ca lại là người đóng vai trò quan trọng trong triều.
“ Không cần, hôm nay không có sự việc gì “ Thật ra hắn cũng không biết tại sao lại đi theo nàng, chắc có lẽ do hồi trước lúc nào nàng cũng bám theo hắn, bây giờ lại không tỏ thái độ đó nữa nên hắn thấy không quen, đúng chắc chắn là vậy.
Mộc Khả Hân cũng nhìn nam nhân lạnh lùng tuấn lãng, nguyên chủ lúc trước từng yêu hắn sâu sắc, không trách được, hắn đẹp như thế lại còn là Chiến thần nổi danh của Nam Quốc, nữ nhân nào không bị mê hoặc. Tiếc rằng trong đó không có nàng.
Phượng Mặc Yên thấy nàng nhìn Phượng Mặc Khuynh, lòng trầm xuống, nàng quả nhiên còn thích Tam ca, hắn đi lại ôm vai nàng “ Hân Nhi bây giờ trời còn sớm, chúng ta đi chơi được chứ?”
Mộc Khả Hân nhăn mi đẩy tay hắn xuống, đây còn có Hoàng Hậu đâu, đóng kịch làm gì “ Cũng được” dù sao tại cổ đại này không có TV, internet hay bắn nhau trong giới Hắc đạo, ngồi trong điện hoài cũng chán, chi bằng ra ngoài dạo chơi.
Phượng Mặc Yên thấy nàng tránh tay hắn mất mác bỗng trào lên, nhưng cũng vội tan biến khi nghe thấy nàng đồng ý, hắn nhìn qua nam nhân đứng bên cạnh “ Tam ca, ngươi thì sao?” Theo như suy đoán của hắn, Tam ca sẽ không đi chung, vì hắn ta không thích những nơi như vậy.
Phượng Mặc Khuynh hơi liếc qua nữ tử, sau đó lạnh lùng nói “ Ta cũng không có việc gì làm “
Phượng Mặc Yên co rút khoé miệng, Tam ca ngươi đây là bị gì? Hôm nay hắn trúng tà sao?“ Được đi thôi “
Xe ngựa dừng tại một con đường, hai nam nhân một nữ nhân bước xuống thu hút toàn bộ ánh bắt người đi bộ, nữ nhân xinh đẹp khuynh thành, bên phải nàng là nam tử tuấn lãng mặc lục y, hắn lúc nào cũng nở nụ cười với nữ tử bên cạch, phía trái là nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng vận trang phục xanh hắc y.
“ Hân Nhi, nàng muốn nếm thử mức hoa quả ở đây chứ? Ta đi mua cho nàng, rất ngon đấy” Phượng Mặc Yên nhiệt tình hỏi nàng.
Mộc Khả Hân hơi ngẩng ra, mức hoa quả? Là thứ khi còn bé trẻ em nào cũng được ba mẹ cho ăn?Nàng khi bé là trẻ mồ côi, nàng chưa thử bao giờ, Mộc Khả Hân gật đầu.
Hắn đi mua, chỉ còn Phượng Mặc Khuynh cùng nàng đứng lại, cả hai cùng im lặng, Mộc Khả Hân thấy bên hồ đang thả hoa đăng, nàng xoay người đi đến. Phượng Mặc Khuynh cũng khó hiểu đi theo hỏi nàng “ Ngươi muốn thả?”
“ Ừ” Mộc Khả Hân không để ý đáp lại, hắn đi ra mua hai cái hoa đăng, nữ nhân bán đồ nhìn hai người cảm thán.
“ Công tử, ngươi cũng rất yêu thương tiểu thư xinh đẹp này nha, hai người rất hợp đôi”
Nàng nhăn mi “ Ta với hắn không phải một đôi “
“ Vậy sao? Thật tiếc, hai người rất đẹp mà” Nàng ngậm ngùi tếc nuối.
Phượng Mặc Khuynh trả tiền sau đó đưa nàng một cái, chính mình cầm một cái, khi nãy khi nghe nàng ta nói nàng và hắn hợp nhau trong lòng đột nhiên toát ra cảm giác vui vẻ, nhưng khi nghe nàng chối lại cuồn cuộn mất mác.
Mộc Khả Hân cầm hoa đăng trên tay, sau đó thả nó xuống nước, Phượng Mặc Khuynh cũng vậy, nhìn hai cái hoa đăng trôi dần lẩn trong một dàn hoa đăng, Mộc Khả Hân cười nhẹ, hắn nhìn nàng cười đột nhiên tim đập mạnh, sao hắn khi trứơc không chú ý ra nàng rất đẹp.
Phượng Mặc Khuynh lấy lại tinh thần, vẫn giữ thái độ lạnh lùng hỏi nàng “Ngươi ước gì?”
Mộc Khả Hân lạnh lùng lắc đầu không nói, nàng ước nàng sẽ cường hơn nữa, và Sát tại hiện đại vẫn mạnh khoẻ.
Phượng Mặc Khuynh định nói thêm gì nhưng Phượng Mặc Yên đã chạy về “ Hân Nhi của nàng, hai người thả hoa đăng sao? Sao không đợi ta “ Hắn đưa túi mức hoa quả cho nàng, ấm ức nói, lúc nãy từ xa hắn đã thấy hai người đứng kế nhau, thật sự rất hợp đôi, làm hắn nhìn đau cả mắt. Hắn không thích vậy.
Mộc Khả Hân đón túi mức bỏ vào miệng “ Cảm ơn “ vị ngọt của đường vài hoa quả tan ra trong miệng.
“ Nàng thích là được” Hắn cười ôn nhu nhìn nàng, không để ý đến bàn tay hơi nắm chặt của Phượng Mặc Khuynh đang để sau lưng.
Mộc Khả Hân lạnh nhạt bước đi “ Buồn nôn “ một sát thủ máu lạnh như nàng đương nhiên không quen nghe những lời đường mật.
CUỘC CHIẾN TRANH PHI
chương 10: ......................
Hôm sau, ánh sáng chiếu lên chiếc giường của đôi nam nữ, nam nhân vòng tay ôm nữ tử trong lòng. Mộc Khả Hân mở nhẹ mắt, nàng nhìn sang bên cạnh, hắn vẫn còn đang ngủ say, phải công nhận là Phượng Mặc Yên rất đẹp, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, lông mi dài, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng. Nếu ở hiện đại sẽ là một thần tượng được săn đón. Nhưng nàng cũng không phải nữ nhân bình thường mê các a chàng đẹp trai, giờ nàng chỉ để ý tên này đang đặt tay của hắn lên người nàng, đúng là chán sống.
Mộc Khả Hân nhấc tay Phượng Mặc Yên lên hất mạnh sang một bên.
“ Aaa Hân Nhi nàng muốn ám sát phu quân” Hắn la lên ôm tay, nữ nhân này có cần mạnh tay thế không, nếu không phải hắn tập võ từ bé có lẽ tay đã bị nàng làm gãy rồi.
Mộc Khả Hân không trả lời, nàng không hơi sức đâu mà lo trò trẻ con của hắn, nàng bước xuống giường.
“ Này nàng tính bỏ ta thật à?” Không phải chứ, nữ nhân không phải ai cũng muốn trèo lên giường hắn sao? Sao nàng ngược lại muốn tránh càng xa càng tốt. “ Mộc Khả Hân, nàng phải làm tròn bổ phận của Vương Phi “
“ Đi thẳng, quẹo trái “ Nàng lạnh nhạt lên tiếng làm Phượng Mặc Yên đớ người, nàng đang nói gì vậy.
Hắn nhìn nàng nghi hoặc, câu đó của nàng là như thế nào? Thấy được sự khó hiểu trong mắt hắn Mộc Khả Hân cất giọng “ Đến chỗ của Trắc Phi hay thị thiếp nào đó của ngươi mà làm “
“ Hân Nhi nàng ghen sao?” Phượng Mặc Yên hứng thú hỏi nàng.
“ Nhàm chán “ Nàng liếc nhẹ hắn sau đó kêu người vào. Hắn không còn cái gì mới mẻ hơn sao? Boss của Sát sẽ đi ghen với đám nữ nhân đó, đó chắc là chuyện cười trong thiên hạ.
Ngồi trên bàn ăn sáng, Mộc Khả Hân im lặng dùng bữa, còn Phượng Mặc Yên liên tục gắp thức ăn vô bát của nàng “ Nàng gầy, nên ăn thêm”
Mộc Khả Hân thả đũa xuống, đứng dậy “ Ta no rồi “
“ Hôm nay ta sẽ đưa nàng về phủ Thừa Tướng chơi” Hắn cười tươi, Mộc Khả Hân nhìn hắn, hắn là Vương Gia, sao không lên thượng triều mà lại rãnh rỗi chơi với nàng? “ Phượng Mặc Yên, ngươi không lên triều sao?”
“ Hân Nhi, ta không quan tâm đến triều chính lắm đâu, ở đấy có Hoàng Huynh lo rồi “ Hắn nhún vai, hắn không để ý ngôi vị, hắn chỉ làm một Tiêu Dao Vương. Nhưng nàng có lẽ là người duy nhất dám kêu thẳng tên họ của hắn.
Thì ra là một tên lười, Mộc Khả Hân nhấc chân bứơc đi, nàng có dặn Nhuỵ Nhi hôm nay không cần đi theo nàng, nàng có nhiều việc phải làm, con bé đi theo sẽ chịu không nổi cực.
“ Hân Nhi đợi ta “ Phượng Mặc Yên cũng mặt dày đi theo, hắn có hứng thú muốn tìm hiểu nàng, đương nhiên là sẽ làm đến cùng.
Hộ vệ bên cạnh kinh ngạc há hốc, tuy Thất Vương Gia phong lưu ai ai cũng biết nhưng hắn chưa bao giờ để nữ nhân trè lên đầu mình như thế, hơn nữa còn tự thân đưa nàng ta về nhà mẹ đẻ, nên nhớ ngay cả Trắc Phi luôn được sủng ái cũng chưa được đãi ngộ như vậy.
Trên chiếc xe ngựa Mộc Khả Hân nghĩ cách để đối phó người trong Thừa Tướng Phủ, nếu nói thân xác này là một thứ nữ thất sủng thì còn dễ, đằng này nàng ta lại là Đại Tiểu Thư cành vàng lá ngọc của Thừa Tướng Nam Quốc.
“Trông nàng lo lắng, có chuyện gì sao?” Phượng Mặc Yên nhìn nàng, về nhà làm nàng lo lắng đến vậy ư? Đáng lí ra nàng phải vui vẻ chứ, nhất là khi hắn là người đưa nàng về.
“ Không sao “ Đến đâu hay đến đó, Boss của Sát không gì có thể làm khó nàng.
Chiếc xe ngựa ngừng trước phủ, hàng người đã xếp hàng trước đó, đứng đầu là một nam nhân trung niên.
Phượng Mặc Yên bước xuống xe, hắn đưa tay lên muốn đỡ nàng xuống, Mộc Khả Hân vẫn như lần trước lơ hắn nhưng đợt này hắn đã có chuẩn bị, lật ngược lại nắm tay nàng đưa xuống “ Hân Nhi dù thế nào thì cũng nên để cho ta một ít danh dự chứ”
“ Tham Kiến Thất Vương Gia, Tham Kiến Thất Vương Phi” Nam nhân trung niên cùng những người khác hành lễ.
“ Bình thân, Thừa Tướng Đại Nhân đừng đa lễ, đứng dậy “ Phựơng Mặc Yên cười đỡ hắn lên. Mộc Khả Hân nhìn nam nhân, đây là Mộc Du, Thừa Tướng Nam Quốc.
Mộc Du nhìn Phượng Mặc Yên và Mộc Khả Hân trong mắt hiện lên mừng rỡ, có vẻ Thất Vương Gia đối xử không tệ với Hân Nhi, như vậy làm hắn yên lòng, nghe tin Thất Vương Gia bỏ lại Hân Nhi trong đêm Đại Hôn làm hắn muốn chạy đến Vương phủ đưa nữ nhi bảo bối về.
“ Phụ thân “ Mộc Khả Hân chập chững gọi hắn, hai từ thân thiết lại quá xa lạ với nàng.
“ Hân Nhi “ Mộc Du cười lên, hắn mời bọn họ vô trong đại sãnh, Phủ Thừa Tướng rất rộng lớn, xung quanh được trồng nhiều loại cây cỏ trông thoáng mát yên tĩnh.
“ Vương Gia thật tốt, đã đưa Vương Phi về thăm lão thân “ Hắn vuốt râu vui vẻ, từ trong bước ra nữ nhân trung niên xinh đẹp, nàng đứng cạnh Mộc Du, hiền hậu yêu thương nhìn Mộc Khả Hân.
“ Thừa Tứơng Đại nhân và Phu Nhân luôn hạnh phúc như vậy, thật làm ta ghen tỵ, nhưng mai mốt ta và Hân Nhi cũng giống hai người “ Phượng Mặc Yên cười ôm vai Mộc Khả Hân.
Nàng bực bội nhéo hông hắn, nhưng đổi lại làm hắn cười càng tươi.
“ Không dám không dám, Vương Gia và Phương Phi sẽ còn hạnh phúc hơn chúng thần “ Mộc Du phá cười, Mộc Khả Hân nhìn nữ nhân bên cạnh hắn, chắc đây là Liễu Lâm Y, mẫu thân của khối thân thể này cũng là nữ nhân duy nhất của Thừa Tướng Mộc Du.
Phượng Mặc Yên ý cười càng sâu, Mộc Khả Hân thì bực bội muốn đánh người.
“ Hân Nhi, con không có gây chuyện cho Vương Gia chứ?” Mộc Du trừng mắt hỏi nàng, hôm nay hắn cảm thấy nữ nhi có chỗ nào không đúng lắm, khí chất rất khác xưa.
“ Không có, Hân Nhi rất tốt “ Phượng Mặc Yên mở miệng.
Mộc Khả Hân bứt rứt hắn không gây sự với nàng thì thôi ở đó mà nàng chọc hắn. Nói chuyện cả một buổi ở Thừa Tướng Phủ.
“ Hân Nhi phải bảo trọng sức khoẻ “ Liễu Lâm Y yêu thương cầm tay nàng, nữ nhi bảo bối của nàng nếu không phải Hoàng Thượng chỉ hôn nàng cũng không muốn nàng bị gả vào Hoàng Thất.
“ Con biết rồi, mẫu thân bảo trọng “ Tuy không phải mẫu thân của nàng nhưng nàng ta cũng cho nàng biết được tình cảm mẫu tử mà ở hiện đại nàng chưa từng được trải qua.