Tập làm văn lớp 6

NH

Kể về một kỉ niệm thời thơ ấu mà em còn nhớ mãi. ( cảm xúc dồi dào càng tốt hơn )

DT
4 tháng 8 2018 lúc 11:46

I. Mở bài: giới thiệu một kỉ niệm thời thơ ấu
Mỗi người chúng ta, trong cuộc đời ai cũng từng trải qua những nỗi buồn và những niềm vui. Những nổi buồn chỉ khi nào trong cuộc sống chúng ta gặp phải khó khan mới nhớ những nỗi buồn. còn niềm vui thì chúng ta luôn nhớ bất khi nào chúng ta có thể. Một kỉ niệm vui mà tôi nhớ nhất là một kỉ niệm thời thơ ấu là kỉ tắm mưa khi nhỏ của lũ trẻ trong xóm.

II. Thân bài: kể về kỉ niệm thời thơ ấu
1. Giới thiệu sự việc

- Quê tôi vào mùa hè thường có mưa giông
- Chiều chiều lũ trẻ trong xóm chăn trâu và nô đùa ngoài đồng
- Và chúng tôi tắm mưa ngay tại đồng
2. Diễn biến sự việc:
- Khoảng 3h chúng tôi cùng chăn trâu tại ngoài đồng
- Chúng tôi nô đùa rất vui vẻ
- Bỗng nhiên bầu trời xám xịt, gió thổi vù vù và từng hạt mưa rơi xuống
- Lũ chúng tôi la hét lên vì vui sướng
- Đứa thì nấp mưa, đứa thì cở áo chạy trong mưa
- Chúng em đứa nào cũng ướt như chuột lọt
- Chúng em nô đùa dưới mua rất vui và hồn nhiên
3. Kết thúc sự việc:
- Em về nhà ướt chẹp nhẹp
- Ba mẹ la cho một trận
- Rồi mấy ngày sau em phải nằm ở nhà vì bị bệnh

III. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về kỉ niệm thời thơ ấu
- Đã lâu rồi em chưa cùng tắm mưa với lũ bạn
- Đây là một kỉ niệm em không bao giờ quen trong cuộc đời mình

Bình luận (0)
HC
4 tháng 8 2018 lúc 13:44

"Thời thơ ấu", mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, trái tim em lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm tuôn trào nhưng chỉ có những cách diều là em nhớ mãi. Ôi! "những cánh diều" thuở nào.

Nhớ những buổi trưa hè, lũ trẻ trong làng tụ tập lại thả diều thi. Chúng chạy lấy trớn để những cơn gió nồm nâng cánh diều lên. Ôi! Hạnh phúc biết bao khi thấy con diều của mình từ bay lên, đùa giỡn với cơn gió. Em cùng mấy đứa bạn trong xóm cùng nhau hò hét tranh đua. Có đứa diều tốt, bay cao nhất, nó cứ nổ mãi. Rồi khi có một con diều nào đó vươn lên đứng nhất thì mặt nó tức lắm, có gắng đánh rớt con diều đáng ghét kia. Có anh không may sở hữu một chiếc diều dỏm. Vừa lên trời đã chống mũi xuống đất. Có chiếc chạy hụt hơi mà chỉ quay tròn. À, mà nói vậy chứ không phải thứ hạng cánh diều chỉ dựa vào diều tốt hay dỏm mà một phần còn nhờ tài nghệ của dân thả diều. Trong lúc thả với tay điêu nghệ, em đã được chúng chỉ cho vài chiêu nâng diều. Nào là khi diều rơi thì giựt giựt đôi tay, nào là khi thả diều thì phải cầm theo keo và một ít dây diều. Nếu thấy hôm ấy gió mạnh thì gắn thêm một đoạn dây vào dây diều, còn nếu gió nhẹ diều bay không nổi thì gở một ít dây ra cho nó nhẹ... Nhờ những kinh nghiệm quý báu đó mà thi thoảng em cũng được biệt hiệu "vua thả diều". À, mà hình như em chưa nói cái chuyện này thì phải, chả là khi cuối buổi thả, diều nào bay cao nhất thì người thả sẽ được cái biệt hiệu quý báu ấy.

Bây giờ, cánh diều thuở nào đã bị xếp xó để nhường thời gian cho những cua kèm liên hồi. Tuy rằng, em không còn được chạy nhảy trên cánh đồng đầy rơm rạ nữa. Những cảm giác bay bổng cùng cánh diều sẽ không bao giờ phai nhạt trong kí ức của em mãi mãi...

Bình luận (0)
TP
4 tháng 8 2018 lúc 21:37

1. Mở bài

- Tuổi thơ của mỗi người có bao kỉ niệm buồn vui.

- Với em cũng vậy, em có rất nhiều kĩ niệm vui, buồn.

- Trong những kĩ niệm đó, em nhớ nhất một kĩ niệm buồn xảy ra năm em chuẩn bị vào lớp Một.

2.Thân hài

a). Giới thiệu sự việc

- Vào nhừng ngày hè, quê hương em rất vui và náo nhiệt.

- Tuối thơ chúng em vui chơi thỏa thích trong những chiều hè. Các anh lớn tuổi tập trung chơi bóng đá trên bãi cỏ. Một số anh chị lại chơi thả diều. Các chị chơi đá cầu hoặc kéo co. Tiếng cười đùa vang lên thật vui.

- Em theo các anh chị đi bắt chuồn chuồn, châu chấu về cho mấy con ngan, con vịt ăn. Rồi một sự việc bất ngờ đã xảy ra.

b). Diễn biến sự việc

- Em đang cố với tay bắt một con chuồn chuồn đậu trên cành cây bên cạnh bờ ao thì dưới chân em, đất bờ ao bỗng nhiên bị sụt lỡ. Em không kịp lùi lại nên rơi tùm xuống nước.

- Em không biết bơi. Hai tay em chới với. Một chút thôi mà em uống tới mấy ngụm nước.

- Em loáng thoáng nghe tiếng ai đó trên bờ kêu cứu.

- Khi em vùng vẫy sắp chìm xuống thì có ai đó nắm tóc em kéo lên.

- Thế rồi em chẳng còn hay biết gì nữa.

- Khi tỉnh dậy, em thấy mình đang nằm trong căn phòng với bốn bức tường sơn màu trắng. Xung quanh em là bác sĩ và cô y tá. Mẹ em đứng xa hơn một chút và nước mắt ngắn dài. Ba em đang đứng cạnh mẹ em.

- Suốt ngày hôm đó, mẹ luôn ở bên em. Lúc này, em mới cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho em.

3. Kết bài

Sau khi về nhà, mẹ dặn em không nên chơi gần bờ sông, bờ ao vì chơi ở những nơi đó sẽ rất nguy hiểm.

- Em sẽ nghe lời dạy bảo của mẹ. Em tránh xa những nơi nguy hiểm.

- Đã nhiều năm rồi mà em vẫn không quên được kĩ niệm buồn thời thơ ấu của em.

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
NM
Xem chi tiết
KH
Xem chi tiết
VG
Xem chi tiết
H24
Xem chi tiết
KH
Xem chi tiết
CT
Xem chi tiết
NM
Xem chi tiết
TH
Xem chi tiết
CL
Xem chi tiết