Văn bản ngữ văn 7

LP

Cảm nghĩ của em về cuốn truyện mà em được tặng.

(Đây là phần văn biểu cảm)

FT
13 tháng 10 2017 lúc 20:08

Chú bé gỗ Bu-ra-ti-nô thân mến!

Hôm nay - một buổi tối mùa hè mát mẻ, bầu trời điểm đầy những vì tinh tú lấp lánh như pha lê. Có lẽ chính khung cảnh hết sức thi vị ấy đã khiến tớ ngồi đọc lại Chiếc chìa khoá vàng hay truyện li kì của Bu-ra-ti-nô của nhà văn A. Tôn-xtôi, quyển truyện được mẹ tặng lúc lên năm, sáu tuổi. Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy tớ ngồi đọc cuốn truyện về cậu nhưng cảm xúc của tớ vẫn nguyên vẹn như lần đầu tiên.

Cậu biết không, ngay từ khi được mẹ tặng cuốn sách này, tớ đã bị ấn tượng bởi cái bìa màu xanh, bên trên có in dòng chữ Chiếc chìa khóa vàng hay truyện li kì của Bu-ra-ti-nô, màu vàng rất bắt mắt. Dưới dòng chữ vàng là hình minh hoạ một chú bé gỗ đầu đội chiếc mũ trắng, áo đỏ đang thổi một cái kèn. Đặc biệt là chú bé có cái mũi rất dài và nhọn. Đằng sau chú bé là một người đàn ông vẻ mặt phúc hậu đang tươi cười nhìn chú. Chính hình minh hoạ, ngộ nghĩnh đó và hai chữ “li kì” đã khiến tớ tò mò, hồi hộp lật giở những trang đầu của cuốn sách. Câu chuyện về cậu quả thực “li kì” ngay ở chi tiết đầu tiên khi bác Giu- dép-pơ nhặt được một thanh củi biết nói. Rồi sau khi thanh củi được bác Các-lô đem về gọt thành một chú bé gỗ thì mọi chuyện trở nên rắc rối bởi tính hiếu thắng của chú bé. Nhưng có lẽ, phần tớ thấy ý nghĩa nhất là khi bác Dế Mèn khuyên nhủ cậu cần phải nghe lời bác Các-lô và phải đi học. Hồi bé tớ cũng thường không nghe lời bố mẹ, không thích đi học, nhưng quả thật những lời khuyên tuy giản dị mà chân thành ấy đã tác động sâu sắc vào suy nghĩ của một đứa bé sáu tuổi lúc bấy giờ. Càng đọc, tớ càng bị cuốn vào những trò nghịch ngợm của cậu và nhất là cuộc phiêu lưu của cậu đến xứ Ngu Si. Tớ đã từng hồi hộp đến nghẹt thở khi cậu bị bọn cướp truy đuổi nhưng lại thấy vui sướng khi cậu được cô bé tóc xanh cứu. Rồi lại thấy kinh hãi khi cậu bị bọn chó săn đuổi và ném cậu xuống hồ nhưng rồi lại thấy nhẹ nhõm khi cậu gặp được cụ rùa Tooc-ti-la, và được cụ trao cho chiếc chìa khoá vàng có thể mở được một cánh cửa kì diệu. Nhưng có lẽ phần gay cấn và hấp dẫn nhất vẫn là khi cậu cùng Pi-e-rô, Man-vi-na, Ác-ti-môn chạy trốn khỏi lão chủ rạp múa rối Ca-ra-ba Ba-ra-ba độc ác. Những cuộc chạy trốn của cậu cứ tiếp diễn lúc tưởng chừng như cả bốn người bạn bị dồn vào đường cùng nhưng dường như may mắn luôn mỉm cười khi các cậu luôn được những người bạn tốt cứu giúp. Một chuỗi những tình tiết lì kì ấy đã tạo cho câu chuyện hệt như một bản nhạc lúc trầm, lúc bổng.

Bu-ra-ti-nô à, chính trong những lúc nguy hiểm nhất cậu lại luôn tỏ ra là một cậu bé dũng cảm, biết bảo vệ bạn bè. Càng về cuối truyện, ấn tượng của tớ về cậu đã khác. Cậu không còn là một chú bé suốt ngày chỉ biết nghịch ngợm mà cậu đã dần trở thành một anh hùng trong mắt tôi. Cuộc chạy trốn đầy khó khăn ấy đã gắn kết cậu với Pi-e-rô - một chàng thi sĩ đa tình, Man- vi-na - cô bé tóc xanh nghiêm nghị nhưng cũng rất dịu dàng và chó Ác-ti- môn dũng cảm, kiên cường. Tình cảm đẹp đẽ của bốn người bạn trong những lúc khó khăn đã làm tớ vô cùng cảm động. Có lẽ chính trong những khoảnh khắc nguy hiểm như thế chúng ta mới nhận ra được giá trị của tình bạn, ý nghĩa của sự hi sinh và đoàn kết.

Sau những thử thách cam go, cuối cùng cậu, ba người bạn cùng cha Các- lô đã chiến thắng được lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba độc ác để trở về nhà khám phá bí mật của chiếc chìa khoá vàng, mở cánh cửa dẫn đến căn phòng kì diệu và cùng nhau tạo nên một rạp múa rối, đầy tình thương. Có lẽ đây là cái kết có hậu, xứng đáng nhất.

Chú bé gỗ thân mến, mỗi lần cầm lại cuốn truyện trên tay, đọc lại là một lần tớ tìm thấy một niềm vui mới, một ý nghĩa mới. Câu chuyện nhẹ nhàng cùng các tình tiết dí dỏm, ngộ nghĩnh nhưng không kém phần hấp dẫn với những tiết tấu bất ngờ. Câu chuyện về cậu như là câu chuyện cổ tích, ở đó cái thiện chiến thắng cái ác, những người có tâm hồn đẹp sẽ được đền đáp xứng đáng. Chắc chắn không phải tình cờ mà cụ rùa Tooc-ti-la lại trao tặng cho cậu chiếc chìa khoá vàng - chiếc chìa khoá có thể mở cánh cửa dẫn đến một rạp múa rối như trong mơ, chứ không phải cho lão Ca-ra-ba Ba-ra- ba - con người tham lam, chỉ biết dùng bạo lực với chính những con rối của mình. Có lẽ bởi vì cụ rùa đã thấy cái tâm trong sáng của cậu, một chú bé giàu lòng yêu thương. Và có lẽ cũng bởi vì nghệ thuật chân chính phải bắt đầu từ lòng yêu thương, sự hy sinh chứ không phải lòng tham lam, ích kỉ...

Đã hơn mười năm kể từ lần đầu tớ được đọc câu chuyện về cậu, những câu chuyện đó vẫn chưa bao giờ hết hấp dẫn đối với tớ. Cuối câu chuyện, cậu đã có được chiếc chìa khoá vàng mở ra cánh cửa nghệ thuật kì diệu, còn đối với tớ, chính cuốn truyện Chiếc chìa khóa vàng hay truyện li kì của Bu-ra-ti- nô mà mẹ tặng ngày ấy là một chiếc “chìa khoá vàng” thần kì. Nó mở ra trong tâm hồn cô bé sáu tuổi một thế giới của trí tưởng tượng, của những tình cảm yêu thương trong sáng, của bao ước mơ bay bổng... và hơn hết, chính quyển truyện nhỏ đã nhen nhóm trong tớ một tình yêu văn chương nồng nàn, tha thiết...

Bình luận (0)
FT
13 tháng 10 2017 lúc 20:08

Linh Dan Pham sách đc k

Bình luận (0)
LP
13 tháng 10 2017 lúc 20:14

Được

Bình luận (0)
HD
14 tháng 10 2017 lúc 21:59
Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên. Nhưng cũng không ít quyển sách đã để lại ấn tượng khó phai, là tiền đề, mục đích, lí tưởng và là bệ phóng hướng con người tới những chân trời tương lai tươi mới. “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh là một quyển sách như vậy, tôi tin với bất cứ ai từng đọc tác phẩm này đều không thể quên được thế giới mông lung và đầy mơ mộng trong con mắt của cậu bé tám tuổi tinh nghịch. Nhưng thế giới ấy chẳng hề xa hoa, bí ẩn hay mĩ miều như trong những câu chuyện cổ tích gắn liền với tuổi thơ của mỗi đứa trẻ mà nó chính là góc khuất thầm kín trong tâm hồn, là những kí ức chân thật nhất, là tấm gương rọi vào quá khứ phản chiếu lại biết bao kỉ niệm của một thời thơ ấu đã qua. Nguyễn Nhật Ánh đã tặng bạn đọc một tấm vé trên chuyến tàu đặc biệt để mỗi người chúng ta có thể lật lại trang sách thời gian nhuốm màu dĩ vãng này trở về dòng sông trong trẻo của tuổi thơ và gột rửa hết những bụi bặm, những bế tắc, những phù phiếm ở thế giới người lớn. Xin đừng vội nghĩ rằng đây chỉ là tác phẩm xáo rỗng, vô vị dành cho bọn trẻ con mà đánh mất đi cơ hội tìm về chính bản thân mình, tìm về chính bản chất đơn thuần nhất của cuộc sống, cũng như tác giả đã từng khẳng định “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em” Xuyên suốt quyển sách là câu chuyển xoay quanh nhóm bạn bốn người với những “ông cụ, bà cụ non” khoác trên mình hình hài trẻ thơ gồm: nhân vật tôi (cu Mùi), con Tí sún, thằng Hải cò và Tủn- hoa khôi của xóm. Qua hành trình khôn lớn của những “bé con” đó, tôi như được chứng kiến một thước phim quay chậm lúc thì mờ ảo, nhiễu loạn nhưng có lúc hình ảnh về ngày tháng tuổi thơ lại hiện lên rõ nét, sinh động ngỡ như mới chỉ ngày hôm qua. Những hồi ức ấy nào có phải toàn mang ánh hào quang rực rỡ, nào có phải là bản hùng ca với đầy chiến tích đáng tự hào mà với cu Mùi, nó đơn thuần chỉ là nỗi buồn không rõ nguồn gốc về cuộc sống cũ kĩ theo vòng tuần hoàn tẻ nhạt “Vẫn ánh mặt trời ấy chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn than thở giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế, gà quang quác giọng gà”. Và hơn hết sự nghịch ngợm, ngổ ngáo của cậu nhóc lên tám còn thể hiện rất chân thật qua những năm mài đũng quần trên ghế nhà trường với niềm vui thú đến lớp để tán gẫu, cãi cọ, cấu véo, ngủ gật hay chọn vị trí tối tăm cho ít bị kêu lên bảng trả bài. Ngay ở chương đầu tiên của quyển sách, chắc hẳn người đọc đã thoáng có chút giật mình, lắng đọng xen lẫn ngượng ngùng khi bắt gặp chính hình bóng của mình trong thời áo trắng qua nhân vật trữ tình. Dù bạn có dám thừa nhận hay không thì ở cái tuổi ham chơi, hiếu động ấy thì việc học như một nghĩa vụ giam cầm ta trước bao nhiêu trò chơi hấp dẫn, trước bao nhiêu khung trời mới mẻ và giờ ra chơi chính là thời gian thần tiên để chú chim non sổ lồng tìm chút niềm vui ngắn ngủi. Mạch liên tưởng độc đáo đó như thể là một chiếc chìa khóa vạn năng chạm tới mọi góc khuất riêng tư nhất trong miền kí ức của tôi, kí ức về cô học sinh lớp ba luôn thơ thẩn, mơ mộng về những bài toán chia dài ngoằng thành biết bao tòa cao ốc đồ sộ mà chính tôi là vị kiến trúc sư đại tài thiết kế nên hay những dòng chữ gà bới đang múa lượn trong quyển vở tập viết với tôi lại là món mì xoắn ốc mới mẻ, ngon lành dưới bàn tay khéo léo của đầu bếp cừ khôi… Có lẽ tôi và rất nhiều “bạn nhỏ” khác cũng đã hoặc đang đánh mất rất nhiều năm học tập quý giá, đánh mất rất nhiều kiến thức bổ ích nhưng tôi sẽ chẳng chối bỏ tuổi thơ đó, chẳng chối bỏ lỗi lầm đó vì con người không ai có thể luôn hoàn hảo, nếu ta không đủ can đảm nhìn nhận quá khứ, nhìn nhận những thiếu sót của bản thân thì ta chỉ đang tự lừa dối chính mình bởi vỏ bọc hoàn thiện giả tạo. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng đã nêu triết lý “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn”, thật vậy qua những lời kể chân thật về tuổi thơ đã qua, tác giả đã nhẹ nhàng gởi gắm những tư tưởng mang tính giáo dục sâu lắng, nhẹ nhàng gõ tiếng chuông vang vọng vào tiềm thức con người giúp ta khai phá nên những chân lý mới lạ. Văn phong của tác giả nửa như giễu cợt, bông đùa, nửa lại mang hơi hướng triết lý sâu sắc truyền đạt tới đông đảo bạn đọc và đôi khi là các bậc cha mẹ nói riêng. Chắc ta không thể quên lời than phiền của cu Mùi “Người lớn thường cho phép mình làm tất cả những gì mình thích, kể cả những ý thích rất vớ vẩn và cấm trẻ con làm tất cả những gì họ không thích, và sự cấm cản của họ nhiều khi cũng vớ vẩn nốt”, đôi khi vì quá yêu thương con mà cha mẹ vô tình thái quá sự phán xét và áp đặt trẻ bởi họ luôn muốn con mình nhận lấy mọi điều tốt đẹp và tránh xa những cạm bẫy. Nhưng liệu có quá bất công khi chúng ta tước đi quyền được vấp ngã của con trẻ và ép chúng vào khuôn mẫu hoàn hảo chỉ chứa niềm vui và sự sung túc? Nghe có vẻ nghịch lý nhưng nó cũng giống như một món ăn tuy ngon đến mấy nhưng ăn hoài sẽ thành chán ngán, tầm thương ví như bước đường ta đi nếu quá bằng phẳng và trải đầy hoa hồng thì hạnh phúc cũng trở nên nhàm chán, vô vị vì đời người chỉ được một lần sống, ta chỉ một lần được trải nghiệm hết những hỉ, nộ, ái, ố, đau thương. Có đứa bé nào tập đi mà chưa từng vấp ngã, đứa bé chưa từng nói ngọng sẽ không thể phát âm tròn vành, rõ chữ vậy nên qua tác phẩm Nguyễn Nhật Ánh còn muốn gởi thông điệp đến “những người lớn” hãy để con cái được phát triển tự nhiên nhất, ta chỉ nên khuyên răn chứ đừng ngăn cấm chúng khám phá thế giới dù biết trước đó là ngõ cụt bởi ta cũng đã từng được trải nghiệm nên hãy để trẻ con vươn tới tương lai bằng chính đôi chân nhỏ bé của bản thân. Không chỉ vậy, trong “cho tôi một vé đi tuổi thơ” làm mỗi người lớn phải thốt lên khâm phục trước sự sáng tạo, mộng mơ của bọn trẻ mà cũng chính là của ta ngày xưa. Đó là mong ước muốn “đặt tên cho thế giới”, dùng trí tưởng tượng biến cái gối thành búp bê, biến cái nón thành cuốn tập, con chó thành bàn ủi, chiếc quạt máy thành cái tivi và thằng Mùi là Thầy hiệu trưởng…Chúng không hề lố bịch, quậy phá mà bản chất của trò chơi “kì lạ” đó là ước muốn thầm kín được thay đổi thế giới xung quanh trở nên mới mẻ, tinh khôi như thể được sinh ra một lần nữa, để chúng khỏi chán ngắt với việc ăn, ngủ, đến lớp và học bài. Nhưng có lẽ trong tác phẩm người đọc thích thú nhất vẫn là cái tình cảm ngô nghê, hồn nhiên của cu Mùi với cô bạn Tủn mà thấp thoáng hiện lên lời bộc bạch rất ngây thơ “Sau này tôi biết đó là cảm giác ghen tuông, tất nhiên là ghen tuông theo kiểu trẻ con, còn lúc đó tôi chỉ cảm thấy khó chịu”. Đó là tình yên con nít mà có lẽ là trong sáng, thiêng liêng hơn cả vì nó không hề bị vẫn đục bởi vòng xoáy của tiền tài, danh lợi và không bị chi phối, bão hòa cảm xúc khi người lớn cố lập trình, lên kế hoạch để ép thứ cảm xúc vô hình vào khuôn khổ chặt chẽ. Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ- một tác phẩm mở ra thiên đường trong trẻo, tràn ngập hoa nắng và tiếng cười giòn giã của trẻ thơ. Nguyễn Nhật Ánh đã kết nối những trang hồi ức vô tình bị lãng quên hay thậm chí là đánh mất giữa dòng đời xô bồ, tấp nập này. Ông đã mang bạn đọc từ khắp mọi nơi, mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp lên chung một chuyến tàu về lại sân ga tuổi thơ để từ đó bắt đầu hành trình tìm lại chính mình, chính bản chất “nhân chi sơ tính bản thiện”. Đọc tác phẩm mà mỗi hình ảnh, mỗi hành động, lời nói của bốn nhân vật đều để lại trong tôi một sự khắc khoải, ám ảnh sâu sắc, ám ảnh về dòng chảy hờ hững của thời gian đã mang đi mất của tôi rất nhiều thứ, mang đi mất những tháng ngày rong ruổi dạo chơi khắp xóm, mang đi mất những người bạn thân thiết đã từng là tất cả với tôi và hơn hết là mang đi mất chính hình bóng tuổi thơ thậm chí là biết bao hoài bão cháy bỏng mà tôi đã từng khát khao thực hiện cũng bị lớp bụi thời gian xóa mờ, vùi lấp. Chúc bạn học tốt!
Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
MA
Xem chi tiết
HT
Xem chi tiết
TT
Xem chi tiết
CV
Xem chi tiết
CV
Xem chi tiết
H24
Xem chi tiết
H24
Xem chi tiết
NA
Xem chi tiết
TA
Xem chi tiết