Tuyển Cộng tác viên Hoc24 nhiệm kì 26 tại đây: https://forms.gle/dK3zGK3LHFrgvTkJ6
Umm...hello mn. Mk là Ai Thì lâu rồi mk chưa vào hoc24 nên hôm nay vào thấy trầm hẳn luôn ='((( thôi để giảm trầm lắng tí thì mk xin phép mở art nha !!! Mn tuỳ tâm có thể đăng ảnh mk vẽ hay tranh anime vẽ tay của các bạn mà các bạn muốn đc mn nhận xét thêm nhe !!! =)) ( mong anh chị nào duyệt hộ em hay gì thì đừng xoá ạ! Lâu mới vào ko bít gì )
Đau lắm vẫn cứ cắn chặt môi để không khóc, vì dù có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Vẫn cứ cười khi gặp nhau, cứ bâng khuâng khi chia cách, vẫn cứ tự lừa dối chính mình rằng đang vui, đang hạnh phúc.
Thường thì những đêm muộn mùa đông là khoảng thời gian buồn nhất. Mọi thứ đen đậm như cốc cà phê không đường, không sữa, pha thêm nỗi cô đơn đặc quánh và đắng ngắt. Lòng trống rỗng và chùng xuống tựa dây đàn lâu ngày không chơi mà bụi bặm, mà bâng khuâng.
Yêu thầm. Thứ tình yêu chỉ có duy nhất một người, cũng đắng như cà phê vậy. Những khoảnh khắc hồi tưởng dường như có vẻ ngọt ngào mà cứa vào lòng nhát cứa sắc bén, đến quên cả đau mà tiếp tục yêu, tiếp tục nhớ, tiếp tục thương. Dẫu là ngu ngốc khi chạy theo một người mà sao chẳng thể dừng lại được, dẫu là vô vọng vẫn cứ mải mê ngóng chờ thứ tình chẳng dành cho mình.
Ừ, yêu thầm anh. Không phải vì em chẳng đủ can đảm mà nói ra tình cảm của mình, mà vì em sợ. Em sợ anh rồi cũng sẽ rời xa em, sợ anh không hề có tình cảm với em, sợ anh đã có trong tim một hạnh phúc khác. Cứ vẽ ra hàng vạn nỗi sợ mà hù dọa chính mình, em chơi vơi không biết níu vào đâu để khỏi ngã. Tự nhủ lòng mình hãy chờ đợi, vì hạnh phúc đâu thể về trong chốc lát, ấy thế mà càng chờ càng chỉ thấy tổn thương, thấy cô đơn rủ nhau về trong từng cơn gió lạnh. Tình yêu đôi lúc thật trớ trêu. Có mấy ai hạnh phúc khi yêu thầm?
Vậy sao em đã quá đủ tổn thương rồi vẫn chưa chịu buông ra? Và rồi nếu có buông thì liệu trái tim em có đủ sức chống chọi hay tự khắc vỡ ra thành trăm ngàn mảnh vỡ? Biết đến bao giờ em mới tìm được lối đi riêng cho chính mình hả anh, mà sao cứ dõi theo một người chẳng thuộc về mình, một người mà đến một ngày rồi cũng bỏ em đi?
Yêu thầm như thứ sức mạnh kỳ diệu của bản thân, để rồi chính nó âm thầm tự xóa đi tất thảy những niềm vui khác trên đời. Thấy đôi lứa hạnh phúc mà ghen, thấy người ta bên nhau mà tủi. Mọi chuyện luẩn quẩn đến ngột ngạt, khó chịu. Ừ thì là tình yêu, nhưng tại sao chỉ của một người mà không phải là hai.
Đau lắm vẫn cứ cắn chặt môi để không khóc, vì dù có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Vẫn cứ cười khi gặp nhau, cứ bâng khuâng khi chia cách, vẫn cứ tự lừa dối chính mình rằng đang vui, đang hạnh phúc.
Yêu thầm đau lắm, buồn lắm, cô đơn lắm, biết không?
Nhiều người nói, yêu xa là khổ, ai chấp nhận yêu xa là khờ, cố gắng vì yêu xa là vô ích. Thỉnh thoảng trên phố bắt gặp cặp đôi đi xát bên nhau, cùng cười, cùng nói, cùng nắm tay bỗng nhiên cảm thấy lòng mình lạc lõng vì nhớ tới ai kia đến đau lòng
CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY
Lời tác giả:
Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé:
Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến
---------------------------------------------------------------------------
CHAP 1:VĂN ÁN
Người ta vẫn thường bảo rằng: "Đúng người sai thời điểm là nuối tiếc cả đời". Quả thật là vậy, trong mắt người đời, yêu đơn phương là hèn nhát, là khổ sở vô ngàn. Nhưng với suy nghĩ người trong cuộc, sự đau đớn ấy như vị đắng của cafe, vị chát của rượu, vị cay của ớt mà những người thích ngọt không thể hiểu nổi, và cũng không thể giải thích bằng lời nói. Hay yêu thầm một người cũng giống như đeo tay nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.
Đơn phương mang đến cho ta cả một bầu trời u ám đầy chết chốc, dằn vặt ngấu nghiến tâm tưởng ta, điên loạn đập phá lí trí... Nó mang màu khổ đau, bi thương, tàn lụy. Và rồi cứ như thế từng ngày trôi quá, chút hi vọng yếu ớt vẫn không ngừng thoi thóp chiến đấu chống lại niềm đau tột cùng ấy. Con tim rỉ máu, tâm cạn dậy sóng, còn thân xác rũ rượi nhưng chỉ có cõi lòng ta vẫn rộng mở cửa chờ đón, cho dù là từng đợt gió lạnh lẽo vẫn ùa vào, thẩm thấu bờ môi nứt nẻ cùng tuyến lệ ngập tràn.
Nhưng hỡi những cô gái, chàng trai đang đắm chìm trong mộng tưởng khổ sở kéo dài ấy, hãy đừng từ bỏ, hãy mạnh dạn, hãy đương đầu với sự oặm đau, tàn xé ấy, hãy chiến đấu với tinh thần thép. Bởi thà rằng ta đón nhận một phút giây huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn thương le lói suốt trăm năm. Yêu đơn phương là cho đi mà không mưu cầu nhận lại... Nó cũng là một tình cảm đáng quý, đáng nâng niu.
Và rồi dù ta thất bại, nhưng khi được nhìn bóng người yêu đang vui cười, hạnh phúc sống, lồng ngực ta lại thổn thức từng nhịp sung sướng. Ta vui, ta lùi lại để người ấy được bước đi cùng bờ vai mà mình tin tưởng, dựa vào. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn lâng lâng một niềm hạnh phúc vì được yêu đúng cảm xúc trái tim.
Thế nhưng, khi ta làm trái tim ai kia rung động, trải lòng, ta cảm thấy toàn thể vũ trụ này thật nhỏ bé và ta hạnh phúc cùng người đi qua hàng ngàn hàng vạn thiên hà. Ta dạo chơi trong vườn yêu đẹp đẽ, ta vui đùa cùng những vì tinh tú. Từng bước đôi ta đi không thấm đẫm nước mắt đau thương mà ở đó rạo rực nở lên những bông hồng ngọt ngào.
Nhưng rồi có thể nào đi chăng nữa, tình yêu ấy vẫn là vĩnh hằng, vẫn tạc vào dòng thời gian những xúc cảm khó phai mờ. Để sau bóng nắng chiều thu dịu mát, ta bắt gặp một mảnh kí ức lung linh, tuyệt diệu. Dù ở đó là những cơn sóng dữ kêu gào đêm ngày, nhưng chỉ cần nhìn lại ta vẫn có thể mỉm cười thật tươi bởi chính ta cũng là một phần trong bao hồi tưởng xa xăm của người ấy mặc cho mờ ảo hay chỉ là vụt qua chốc lát.
-----------------------------------------------------------------
P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực thì lại càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn nhiều ạ.
Kí: #Junny
Đừng vì quá cô đơn mà nắm nhầm một bàn tay
Đừng vì quá lạnh mà vội ôm một bờ vai
Học cách sống vô tư
Học cách biết chịu đựng
Học cách giữ hạnh phúc
Và từ bỏ những thứ sẽ chẳng bao giờ là của mình!
Lớn rồi.....
phải biết che đậy cảm xúc!
ném đá phải biết giấu tay,
thủ đoạn rất hay nhưng phải giả vờ là người bị hại!!!
Mấy bn cho ý kiến về câu này nhé:
Yêu đơn phương khổ lắm
Càng yêu càng sợ mất
Thấy người vui đùa cùng người khác
Trái tim đau nhói vô cùng
Nhưng ta đâu dám nói lên
Chỉ vì sợ một câu chối từ
Nhưng tôi cũng buồn lắm
Liệu anh có yêu tôi?
hi các bn mk muốn mở 1 cuộc thi anime mong các bn ủng hộ mk nha :
sau đây mk muốn mời những bn này đi thi :
1 . Nguyễn Lê Bảo Trân
2. Hạnh Trang
3. do thi thu
4. Nguyễn Hương Giang
còn bn nào muốn tham gia hội thi của mk thì cứ đăng bài mk sẽ chấm
nhưng , mk có vài luật thi sau đây
1. ko đăng ảnh 18+ , ảnh linh tinh
2. ko coppy ảnh từ vòng trước của các bn để mang sang vòng mới để thi
3. đặc biệt là ko để bị trùng ảnh nhau , ảnh bé hay ảnh to cũng vậy , cứ giống nhau mk sẽ loại người thi sau ( luật 2 , 3 mk nắm bắt chặt lắm đấy
vòng 1 : đăng ảnh anime trang phục học đường